Editor: Bull.
Beta: Giáo Chủ.
*Vì 2 người đã thân quen nên Tiêu Chỉ từ giờ sẽ gọi bé rau xanh là cậu, xưng tôi nha, chỉ ở trong hội thoại thoi, còn ngoài hội thoại thì cậu vẫn sẽ dùng để gọi Tiêu Chỉ nhé!
Tiêu Chỉ mang theo Thiên Diệp Ô thẳng tiến về phía Vương Thụ.
Vị trí hiện tại của bọn họ cách thành phố gần nhất rất xa, đừng nói là Vương Thụ. Cả hai người không ai có thú cưỡi, đi bộ đến thành phố có lẽ cũng phải mất cả ngày đường.
Tiêu Chỉ cố nghĩ cách sắp xếp thời gian nghỉ ngơi, nhưng một tấm biển trông có vẻ giống với biển báo nhà ga mà cậu quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Cậu tiến lại gần xem xét, quả nhiên đây đúng thật là một trạm dừng chân.
Tiêu Chỉ vẫn còn nhớ thời gian trước đây, nếu muốn đi đến nơi nào đó xa hơn một chút, ngoại trừ việc đi bộ và sử dụng hệ thống dịch chuyển ngay giữa thành phố, hoặc là dùng cực kỳ nhiều tiền để thiết lập các điểm dịch chuyển tức thời, nếu không thì chỉ còn duy nhất một cách là đi xe ngựa.
Không ngờ rằng 600 năm trôi qua, trong game đã xuất hiện cả hệ thống giao thông công cộng.
Trong lúc chờ xe đến, Tiêu Chỉ rảnh rỗi ngồi lướt diễn đàn.
Hóa ra khoảng 200 năm trước, người ta đã tìm được quặng Ishi trên đại lục, phát hiện vĩ đại này đã tạo nên sự phát triển vượt bậc trong nền văn minh khoa học kỹ thuật của nhân loại và một phương tiện gần giống như ô tô đã xuất hiện.
Đây được gọi là công nghệ tạo nên sự tiến bộ đó nha....
Tuy nhiên, ở vùng đất với đủ loại sức mạnh và phép thuật khác nhau như nơi này, công nghệ vẫn chưa thể nào phát triển mạnh mẽ như ở thế giới thực, mà chúng giống như là những nét vẽ thêm để tô điểm cho cuộc sống của cư dân đại lục càng ngày càng trở nên thuận tiện hơn.
Nhưng chiếc xe dù có di chuyển nhanh đến mấy cũng đâu bằng tốc độ của truyền tống trận...
Không bao lâu, xe buýt đến.
Dường như cái thứ vừa đến cũng không thể nào được gọi là xe, vì nó không có bánh cũng chẳng được lái trên mặt đất, trong nó giống với một con tàu bay có mái che hơn.
Tiêu Chỉ nhìn lướt qua giá niêm yết, số tiền cần phải trả để đi đến thành phố gần nhất là 800 kim bảo.
Cậu lén lút nhét Thiên Diệp Ô vào trong tay áo rộng của đạo bào pháp sư, sau đó chỉ mua duy nhất một vé rồi lẳng lặng tìm chỗ yên tĩnh hẻo lánh mà ngồi, không hề có chút gì gọi là lương tâm cắn rứt.
May mà trên xe không có nhiều người, xung quanh họ cũng chẳng có ai khác.
Thiên Diệp Ô vất vả thò đầu ra khỏi ống tay áo của Tiêu Chỉ, thấp giọng nói: "Anh Thất, tui dù gì cũng là cũng là con trai của Thiên Diệp Vương.... Nếu bị người ta biết tui là thái tử lại còn trốn vé ngay trên đất nước của mình, anh bảo tui làm sao mà sống đây?".
Tiêu Chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu cậu giỏi thì tự đi mà mua vé."
Thiên Diệp Ô: "...".
Đường đường là thái tử, đương nhiên sẽ không thể nào tự mang tiền theo rồi.
Tiêu Chỉ lại tiếp tục đâm thêm một dao vào trái tim của vị thái tử đáng thương: "Hình như tôi nhớ ra có người nào đó đang định LẶNG LẼ trở về Vương Thụ á."
Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ "lặng lẽ", để ngầm nhắc nhở đối phương tình huống hiện tại của họ.
Thiên Diệp Ô tội nghiệp rũ lá, không hề có chút ngượng ngùng: "Vậy xem như tui đi trải nghiêm cuộc sống của dân thường đi."
Lúc này, có một số hành khách đang liếc nhìn về phía Tiêu Chỉ, cậu liền nhanh tay nhấn đầu Thiên Diệp Ô vào ống tay áo.
Thiên Diệp Ô: "...".
Tui tự bế rồi, đừng ai làm phiền tui.
————–
Trong một cung điện âm u lạnh lẽo tại Hắc Sâm...
Người đàn ông tóc bạc ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng, ngoại trừ một cái ghế, nơi này chẳng còn bất kỳ vật dụng trang trí nào khác, trước mặt hắn không xa là một pháp trận lấp lánh ánh sáng, trong đó chỉ có duy nhất một hàng xếp đầy những con rắn đen nhỏ được bện ra từ cỏ.
Nếu có ai khác nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì tên của pháp trận này chính là Hình Bóng Thời Gian, có thể làm thời gian của các vật được đặt bên trong nó trôi qua chậm hơn.
Nhưng để duy trì một pháp trận như vậy rất tốn kém, bình thường chỉ có những bảo vật hoặc tín vật vô cùng quan trọng mới có thể được đặt bên trong, nhưng bây giờ lại bị hắn dùng để cất giữ những con rắn cỏ không hề có chút giá trị nào, quả thực là phung phí của trời.
Trong đống rắn ít ỏi này, hầu hết cỏ cây đều đã xuất hiện dấu vết của thời gian, đã trở nên khô héo bạc màu, duy chỉ có một con là còn tươi nguyên.
Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nâng con rắn có chút khác biệt ấy lên, Frost cẩn thận ngắm nghía, con rắn nhỏ này cùng với những con rắn kia của hắn rất giống nhau, nhưng lại có chút không giống, trông nó có vẻ chi tiết tỉ mỉ hơn nhiều.
Hắn thấp giọng thì thầm, giống như đang hỏi, mà cũng tựa như đang nói cho chính mình nghe: "Là em đã trở về, hay bọn hắn lại bắt đầu hành động..."
———
Sau khi bước xuống phi thuyền, Tiêu Chỉ đi đến truyền tống trận bên trong thành phố, chuẩn bị đến vương đô.
Bảng giá của truyền tống trận được viết rất rõ ràng, từ thị trấn nhỏ nơi biên giới Aora mà họ đang đứng, đi đến Vương Thụ ở thành Thiên Diệp cần tốn 5000 kim bảo.
Nạn lạm phát thật sự quá kinh khủng, nếu là trước kia, khoảng cách như thế này chắc chắn không thể vượt quá 500.
Tiêu Chỉ hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, đây chính là đầu tư, vì để hướng đến một cuộc sống tươi đẹp về sau thì cứ xem như đây là khoản vốn mà cậu cần bỏ ra vậy.
Đau khổ chia tay số tiền nhỏ thân yêu, Tiêu Chỉ nhét Thiên Diệp Ô vào túi rồi bước vào truyền tống trận.
Khi ánh sáng tản hết đi, xuất hiện trước mắt Tiêu Chỉ là một cây đại thụ to lớn chọc trời, tán cây hoàn toàn đã đâm lên đến tận mây xanh.
Thật khó tưởng tượng nổi sự to lớn đồ sộ của thân cây này, nó tựa như một ngọn núi khổng lồ. Ở giữa rừng lá cây xanh ngắt là những cành cây mạnh mẽ, trên cành mọc lên vô số tòa nhà, đan xen thành một con đường, trông có vẻ cực kỳ phồn hoa, tráng lệ.
Đây chính là Vương Thụ, đồng thời cũng chính là kinh đô của Thiên Diệp Quốc.
Tầng dưới và tầng giữa của Vương Thụ là nơi sinh hoạt hằng ngày của những người dân thành phố, còn tầng cao nhất đã chạm đến tận mây kia chính là nơi hoàng cung đang tọa vị.
Trước kia Thiên Diệp quốc mang vẻ đẹp vừa yên tĩnh vừa sinh động, nhưng bây giờ lại có chút ồn ào.
Rất nhiều binh lính mặc áo giáp đi đi lại lại tuần tra xung quanh Vương Thụ, cũng có nhiều người chơi đến tham quan, trông rất náo nhiệt.
Tiêu Chỉ treo lên người một dáng vẻ vừa sạch sẽ lại rất ôn hòa, nhẹ nhàng bắt chuyện với người chơi ở gần đó:"Xin chào, nơi này trông náo nhiệt quá, anh có thể cho tôi biết ở đây đang có sự kiện gì được không?".
Người nọ nhìn thấy thái độ của Tiêu Chỉ lễ phép đúng mực, dáng dấp lại đẹp mắt, tâm trạng liền tốt hơn rất nhiều.
Hắn chỉ vào Vương Thụ:"Bên kia đang có một nhiệm vụ công cộng tạm thời. Sau khi tham gia chỉ cần đi tuần tra một chút liền có thể nhận được phần thưởng, không chỉ không nguy hiểm mà còn rất dễ dàng, anh có thể qua đó xem thử."
Hắn còn bổ sung thêm:"Nhận nhiệm vụ xong còn có thể gia nhập trận doanh của Thiên Diệp thân vương, dựa theo đóng góp còn có thể đổi các loại phần thưởng khác. Có lẽ trận doanh này chẳng mở bao lâu nữa đâu, anh cứ đi thử đi, sẽ không bị lỗ."
Sau khi tạm biệt người chơi nọ, Tiêu Chỉ mang theo Thiên Diệp Ô đến nơi hẻo lánh, bí mật quan sát tình hình.
Theo những gì cậu quan sát được, thì toàn bộ người chơi ở nơi này đều gia nhập trận doanh của Thiên Diệp Lam.
Đối với người chơi, lập trường không hề quan trọng, ai đánh ai thì cũng như nhau thôi, chỉ cần có tiền thưởng là được, mà Thiên Diệp Lam bên ấy lại có vẻ rất hào phóng.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Chỉ còn nghe được thêm nhiều cuộc nói chuyện giữa những người chơi khác.
"Thiên Diệp Lâm thật là hào phóng, góp một chút là có thể đổi được thuốc đỏ."
"Thêm một chút nữa là tôi có thể đổi được trang bị rồi."
"Đúng vậy, sau mỗi lần tuần tra đều có tiền thưởng. Nhiệm vụ công cộng này thật sự quá tốt luôn, hi vọng là sau này vẫn còn."
"Các người nói xem vì sao Thiên Diệp Vương không chọn ngài ấy làm thái tử? Mẹ nó, tôi thật sự không tin được là lại chọn tên hành tây Thiên Diệp Ô."
"Hahaha, tôi cũng nghĩ vậy, lúc trước trên người bám toàn mùi hành tây, các chị gái đều không muốn để ý đến tôi."
"Chuẩn luôn."
Tiêu Chỉ đưa mắt nhìn Thiên Diệp Ô.
Thiên Diệp Ô đáng thương rưng rưng nước mắt.
Đợi đến lúc người chơi xung quanh tản ra hết, Thiên Diệp Ô cảm động nói với Tiêu Chỉ: "Huhuhu, anh Thất ơi, anh là người tốt, tui sẽ không bao giờ ghét bỏ anh đâu!"
Mặc dù cái thứ mang tên "Nhiệm vụ công cộng" đó rơi vào tai Thiên Diệp Ô sẽ trở thành mấy từ như "công tác" hay "ủy thác" linh tinh khác, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn có thể nhận ra những người Asanasi kia nhận xét rằng Thiên Diệp Lam so với hắn tốt hơn rất nhiều.
So với bọn họ, anh Thất thật sự là quá vô tư, lương thiện rồi.
Nghĩ đến thành quả của việc gia nhập doanh trận của Thiên Diệp Lam, lại nghĩ đến số tiền lời "khủng" lên tới -5800 kim bảo của bản thân hiện tại, Tiêu Chỉ cảm thấy mình sắp đột quỵ đến nơi rồi.
Đáng tiếc, khi nhận nhiệm vụ, hệ thống lại thông báo cậu không thể gia nhập trận doanh mới, chỉ còn cách duy nhất là bước vào con đường mịt mù như tiền đồ chị Dậu, đi theo Thiên Diệp Ô.
Thiên Diệp Ô:"...."
Huhuhu, người Asanasi quả nhiên đều là đồ móng heo bự.
Hai người đồng thời cảm thấy bản thân mình đang lênh đênh trên thuyền giặc.
Nhưng nếu thuyền giặc có nơi tốt như vậy, bọn họ vẫn muốn tiếp tục trói buộc với nhau mà tiến về phía trước.
Nếu đã muốn đi tiếp, Tiêu Chỉ nghĩ trước tiên nên tìm hiểu kỹ tình hình, liền hỏi: "Cậu có biết xung quanh đây có lối đi bí mật nào để vào Vương cung không?"
Thiên Diệp Ô lắc đầu: "Chắc là có á, nhưng mà tui không biết."
Tiêu Chỉ: "Không phải cậu sống ở nơi này à? Làm sao mà ngay cả đường đi nước bước ở nhà mình còn không nắm rõ thế?".
Thiên Diệp Ô ưỡn ngực, vô cùng hợp tình hợp lý, nói: "Nếu nhà anh rộng trăm ngàn mét vuông, anh biết hết được sao?".
Tiêu Chỉ: "..."
Mẹ nó, thật sự là quá hợp lý đi. Cậu đúng, còn tui sai, tui xin lỗi, được chưa?
Là do cuộc sống của dân nghèo hạn chế trí tưởng tượng của cậu.
Nếu đã không có sẵn đường tắt, Tiêu Chỉ chỉ còn cách tự mình nghĩ biện pháp mang Thiên Diệp Ô lẻn vào.
Hai người dạo quanh Vương Thụ hơn nửa vòng, cuối cùng cũng tìm được một nơi lực lượng tuần tra lỏng lẻo.
Hai người chơi phụ trách trông coi nơi này chẳng hiểu vì lý do gì lại lao vào đánh nhau, anh một đấm tôi một đá vô cùng quyết liệt, còn cực kỳ thân thiết hỏi thăm sức khỏe các bô lão bên gia đình đối phương.
Cho dù đã 600 năm trôi qua, truyền thống văn hóa trên phương diện cãi nhau của nhân loại vẫn không có thay đổi gì lớn.
Tiêu Chỉ nhanh chóng bắt lấy cơ hội, lựa chọn khu vực điểm mù của hai người họ mà nhảy qua ranh giới.
Vương Thụ bên trên thành Thiên Diệp đã được chọn làm kinh đô, đương nhiên sẽ có diện tích không nhỏ, công trình kiến trúc cũng rất nhiều, vô cùng thuận lợi cho Tiêu Chỉ ẩn náu.
Tuy nhiên, bởi vì sự có mặt của phản quân nên hầu hết người dân đều trốn trong nhà, cả kinh đô ngoại trừ binh lính đi lại tuần tra thì hoàn toàn không có một bóng người, nhìn có chút cô đơn.
Tiêu Chỉ mang theo Thiên Diệp Ô, một đường đều là lén lút mà đi.
Đi về phía trước một hồi lâu, Tiêu Chỉ trốn vào ngõ nhỏ, ngẩng đâu nhìn lên phía đỉnh xanh um tươi tốt của Vương Thụ, cảm thấy khoảng cách vẫn xa vời vợi như cũ.
Đang chuẩn bị đi tiếp, bỗng nhiên cậu nghe thấy chỗ ngoặt phía trước truyền đến tiếng bước chân.
Là binh lính đang đi tuần.
Cảm giác được nguy hiểm, Tiêu Chỉ có ý định lui về đường cũ, nhưng lại nghe sau lưng xuất hiện một loạt tiếng bước chân khác, hai bên âm thanh đều cách ngõ nhỏ nơi hắn đứng càn lúc càng gần, dường như có thể dễ dàng thực hiện một cuộc gặp mặt thân thiện bất cứ lúc nào.
Tiêu Chỉ nhìn bốn phía xung quanh mình, vội vàng bước về phía trước vài bước, nhảy qua vách tường một cách gọn gàng lưu loát, động tác trông có vẻ rất điêu luyện, cũng không biết đây đã là lần thứ mấy cậu làm như vậy.
Không ngờ rằng, sau khi vừa hạ cánh thành công, Tiêu Chỉ ngay lập tức đối mặt với một tên binh lính Thiên Diệp đang ngáp dài.
Chết cha, không nghĩ tới chỗ này lại có thằng đang núp lùm bắt cá!
Trong mắt tên lính ánh lên chút mê mang, như thể hắn không thể ngờ rằng mình trốn việc ở chỗ này lại đột nhiên có người từ trên trời giáng xuống.
Cả hai bên đều không kịp phòng ngừa, tự dọa sợ lẫn nhau.
Tên lính thấy Thiên Diệp Ô đứng trên vai Tiêu Chỉ, theo bản năng há miệng, phát ra một tiếng thét kinh hoàng long trời lở đất.
Khoảng cách hiện tại của bọn họ quá gần, mà cách đó không xa lại là binh lính đi tuần tra. Nếu sử dụng phép thuật hệ hỏa vào lúc này, hiệu ứng kỹ năng chắc chắn sẽ làm lộ vị trí của Tiêu Chỉ, nhưng thời gian thi pháp của thuật Cấm Ngôn lại quá dài.
Nhưng Tiêu Chỉ vẫn cầm lấy pháp trượng.
Câu không hề thực hiện động tác thi pháp, mà cực kỳ quyết đoán cầm pháp trượng đập mạnh vào đầu tên lính, pháp trượng tinh xảo nhưng cứng rắn vừa nhanh vừa hiểm một phát đánh ngất tên kia, thành công chặn lại tiếng thét kinh hoàng đang chuẩn bị bay ra từ miệng hắn.
Từ xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:
"Mày có nghe thấy tiếng gì không?"
"Hả? Không có."
"Âm thanh gì? Không lẽ là tiếng đánh rắm của mày?"
"Khỉ! Mày mới đánh rắm ấy!"
Thanh âm dần dần đi xa, Tiêu Chỉ và Thiên Diệp Ô nhịn không được đồng loạt thở phào một hơi.
Thiên Diệp Ô nhìn tên binh sĩ bị đánh nằm bẹp dưới đất, hỏi: "Anh Thất....Anh không phải là Pháp Sư sao?"
Tại sao kỹ thuật dùng gậy đập đầu người ta lại điêu luyện đến mức này?
Tiêu Chỉ nở một nụ cười cực kỳ ôn hòa, nhã nhặn: "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, thật ra phép thuật này được gọi là gây choáng váng bằng tác động vật lý."
Thiên Diệp Ô: "...?"