Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Ngay lúc Khương Bạch Trà không biết phải làm sao thì đã bị người nào đó ôm vào trong ngực.

L ng ngực thiếu niên như người trưởng thành, vững trãi làm người ta an tâm muốn dựa dẫm.

Nhìn gương mặt quen thuộc, hốc mắt Khương Bạch Trà hồng hồng, uỷ khuất trong lòng dâng lên, thấy Trì Chiêu đến, cô không nhịn được mà khóc nấc.

"Trì Chiêu, hắn ta khi dễ em...".

Giọng nói cô gái như có như không mang theo chút uỷ khuất.

Trì Chiêu thấy tim mình như bị mèo nhỏ cào một cái, tê tê dại dại, nhịp tim lại bắt đầu không tự chủ mà đập nhanh.

Trì Chiêu nhìn người đàn ông mặc áo hoodie trắng và quần iean cách đó không xa, con ngươi bình tĩnh ẩn chứa sự giận dữ không thể che giấu, khoé mắt cậu hơi rũ xuống, làm da mặt người kia bất giác run lên, trong lòng có chút hốt hoảng.

Nương hi thất bị tiểu tử thối này doạ rồi.

Tên đàn ông kia nuốt nuốt nước miếng, định lợi dụng đám đông để bỏ trốn.


"Ngã tư đường có camera theo dõi, tôi đã báo cảnh sát rồi, anh tốt nhất đừng nghĩ đến việc chạy trốn." Giọng nói lạnh lùng đầy tức giận của thiếu niên vang lên.

Nhìn tình hình trước mắt, mọi người có chút ngộ ra, có người tiến lên ngăn cản không cho tên đàn ông kia chạy trốn.

"Còn nữa, đây là bạn gái của tôi, không phải anh."

Sau khi hai người ở cục cảnh sát khai lấy lời khai xong, Khương Bạch Trà không mấy vui vẻ, bị Trì Chiêu dắt tay đi trên đường.

Trên trời nổi vài tiếng sấm chớp, mưa to tầm tã không hề báo trước mà trút xuống, trong nháy mắt hai người đều ướt như chuột lột.

Trì Chiêu ôm Khương Bạch Trà chạy đến trú ở một cửa hàng bánh ngọt.

Khương Bạch Trà hắt xì mấy cái liên tục, cô hơi hơi ngượng ngùng, cúi đầu dựa vào vai Trì Chiêu.

Trong phút chốc, cả hai đều lâm vào trạng thái trầm mặc, bầu không khí có chút xấu hổ.


Áo khoác Trì Chiêu đã ướt sũng, Khương Bạch Trà dựa vào người cậu hơi run, quần áo dính sát vào người, áo sơ mi đồng phục bị ướt mưa trở nên xuyên thấu, khiến da thịt trắng nõn hồng phấn của Khương Bạch Trà như ẩn hiện dưới lớp quần áo, có thể nhìn rõ cả hình dáng bộ ngực.

Áo ngực hồng nhạt bao bọc lấy bầu vú tròn trịa, khe rãnh ở giữa sâu mê người.

Bên tai Trì Chiêu nóng lên, môi mấp máy, đưa tay ôm lấy Khương Bạch Trà ấn vào trong ngực mình, cậu rõ ràng để ý tới xung quanh có mấy ánh mắt hạ lưu đang nhìn chằm chằm Khương Bạch Trà.

Cảm giác được trước ngực mình bị hai luồng mềm mại của thiếu nữ đè nặng, hương thơm thoang thoảng vấn vương ở chóp mũi, Trì Chiêu chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịp tim cũng đập ngày càng nhanh.

Chung cư của Trì Chiêu cách đây không xa, lúc trước thấy gần trường nên thuận tiện mua, chờ đến khi khai giảng thì lập tức dọn vào.

Khương Bạch Trà đi theo Trì Chiêu vào cổng chung cư, nơi hai người đi qua đều lưu lại vết nước mưa dầm dề.

Khương Bạch Trà cúi đầu, tay chân luống cuống nhưng Trì Chiêu dường như không để ý, lấy một cái khăn mới trong tủ nhét vào tay Khương Bạch Trà, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng.

"Em tắm trước đi, anh sẽ nhờ người mang quần áo đến"

"Cảm ơn." Khương Bạch Trà kiễng chân hôn một cái lên gương mặt lạnh lẽo của Trì Chiêu, không đợi cậu kịp phản ứng liền chạy vào phòng tắm đóng cửa lại.

Trì Chiêu cụp mắt xuống, trái tim như muốn bay lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia hồng nhạt, cảm xúc mãnh liệt khiến bản thân cậu kinh ngạc.

Đối với Khương Bạch Trà, tim của Trì Chiêu thường xuyên loạn nhịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận