007 "Cô cố ý?"
007 nhất thời không nhìn thấu được tâm tư của Khương Bạch Trà, rốt cuộc có phải cô đang diễn kịch không? Mọi chuyện chỉ là trùng hợp hay sự thật là do cô cố ý an bài? Cô gái này sẽ không thật lòng thích nam chính đấy chứ?
007 nóng nảy, trong đầu nó đột nhiên vang lên một hồi chuông báo động.
"Cô không thể thích nam chính, hai người không có kết quả tốt đâu "
Khương Bạch Trà không thèm để ý mà bắt đầu cởi quần áo ướt ra, trước mắt 007 liền bị một mảng mosaic lớn che lại.
Khương Bạch Trà lau đi hơi nước trên mặt gương, cơ thể xinh đẹp như mỹ nhân ngư của thiếu nữ lập tức hiện ra.
Khương Bạch Trà cười rộ lên, đuôi mắt phiếm hồng.
"Ngươi đoán xem?"
Nghe được câu nói đùa cùng khıêu khích của Khương Bạch Trà, 007 mới yên lòng.
Vị ký chủ này thật lợi hại, chắc mấy thế giới trước cũng rinh về không ít cúp ảnh hậu nhỉ?
007 "Ta là muốn tốt cho cô, ta chỉ là hệ thống của bạch nguyệt quang, cùng nam chính nắm tay hạnh phúc đầu bạc răng long chỉ có thể là nữ chính.
Chúng ta làm công ăn lương, cô phải tích đủ điểm, gây dựng được tài chính độc lập mới là quan trọng.
Đến lúc đó cô muốn bao nuôi mấy tiểu bạch kiểm, ngủ với mấy tiểu chó săn, ta đều tìm cho cô "
Khương Bạch Trà "Ngươi cũng thật đáng yêu."
007 được khen mà mặt thẹn thùng bốc khói, cái miệng nhỏ của ký chủ thật là ngọt.
Thời điểm Khương Bạch Trà quấn khăn tắm đi ra thì Trì Chiêu đang nấu trà gừng trong bếp, đây cũng là nhờ cậu dùng điện thoại lên mạng tra được.
Trên giường có rất nhiều túi đồ, tất cả đều là quần áo phụ nữ, nội y, đồ lót kích cỡ nào cũng có.
Khương Bạch Trà bật cười, chọn một kiện chữ T thông dụng nhất, trên vai quàng một chiếc khăn, khăn lớn hờ hững rũ sau lưng.
Cô thoải mái ung dung đi tìm Trì Chiêu.
"Trì Chiêu, nhà cậu có máy sấy không?" Khương Bạch Trà đi chân trần đến phòng khách, đôi mắt lấp lánh đứng ngắm Trì Chiêu.
Dù sao thì hình ảnh Trì thần mặc thường phục, người mang tạp đề là rất hiếm thấy.
Vòng eo của thiếu niên thon chắc, bờ vai rộng lớn, thân cao chân dài, đến cả hình bóng cũng làm rung động lòng người.
Quần áo ở nhà làm bớt đi vài phần lạnh nhạt, cơ bắp ẩn ẩn sau lưng khiến Trì Chiêu trông giống như một con sư tử bị thuần phục.
Nhìn cô không mang dép, ánh mắt Trì Chiêu tối lại, bảo cô ngồi xuống sofa.
Thấy đôi mắt Khương Bạch Trà đang nhìn mình sáng lên, Trì Chiêu đột nhiên nhớ tới thứ mình đang mặc trên người, hai bên tai cậu nóng lên, cuống quít cởi tạp đề xuống, vội vàng đi lấy máy sấy cho cô, còn không quên nhắc Khương Bạch Trà uống trà gừng trên bàn.
Khương Bạch Trà cầm ly trà uống một ngụm rồi cau mày đặt lại, cô không thích uống mấy thứ có vị cay nồng như này.
Trì Chiêu cầm máy sấy ngồi sau lưng Khương Bạch Trà giúp cô sấy tóc, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận, giống như là đang làm một việc vô cùng quan trọng, những ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc đen nhánh của Khương Bạch Trà.
"Trì Chiêu, anh thật tốt." Sau khi sấy khô tóc, Khương Bạch Trà xoay người hôn lên mặt Trì Chiêu một cái.
Trì Chiêu nhất thời bị phục kích, khuôn mặt trắng trẻo nhanh chóng ửng hồng, hai tay đang đặt trên eo Khương Bạch Trà cũng không biết phải làm sao.
Khương Bạch Trà leo tới quỳ hai gối bên cạnh xương sườn của Trì Chiêu, tư thế hai người vô cùng thân mật, ngay cả hơi thở cũng quấn lấy nhau.
Cơ thể của Trì Chiêu cương lên, thứ cứng rắn phía dưới cũng rục rịch ngẩng đầu.
Khương Bạch Trà tự nhiên có thể cảm nhận được, vậy nên cô cũng không thể giả vờ như chưa thấy gì.