"Người nhà quê đúng là không biết cái gì gọi là lễ độ.
Cô thật sự cho rằng mình là con gái của chú La và là chị gái của Tiểu Ngữ đấy à?"
"Nhạc Ly, cậu đừng như vậy Bạch Trà, cậu đừng nghe cậu ta nói bừa." La Ngọc Ngữ thật sự cảm thấy lời nói của Mục Nhạc Ly có hơi quá đáng.
"Ừ, tôi mệt rồi, Ngọc Ngữ, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây." Mặc kệ vẻ mặt đen như đít nồi của Mục Nhạc Ly đang cùng La Ngọc Ngữ nói lý ở phía sau, Khương Bạch Trà đi thẳng lên lầu đóng cửa lại.
Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon để bổ sung thể lực.
"Nhạc Ly, dù thế nào đi nữa thì cha của Bạch Trà và cha tôi cũng là bạn tốt, bây giờ cậu ấy không có người thân, tôi và cha chính là người thân của cậu ấy.
Cậu đừng có suốt ngày nhắm vào Bạch Trà như vậy." Giọng La Ngọc Ngữ trầm xuống, ánh mắt mang theo trách cứ nhìn Mục Nhạc Ly.
"Tôi có ý tốt mà cậu không quan tâm.
Thôi quên đi, tôi về trước đây." Mục Nhạc Ly cũng không biết Khương Bạch Trà lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy.
Cậu ta nghĩ nghĩ, lại cảm thấy Khương Bạch Trà cái con người này đúng là không biết tốt xấu.
Tiểu Ngữ còn vì cô ta mà trách mắng cậu, tâm trạng Mục Nhạc Ly càng tệ hơn.
Rõ ràng cô ta là người từ địa phương nhỏ tới đây, giả bộ đáng thương để được ở lại nhà họ La, vậy mà không có chút tự giác nào, ngày nào cũng làm ra vẻ đại tiểu thư, mỗi ngày đều khiến Tiểu Ngữ buồn bực.
Cô ta vừa tới có mấy ngày thì đã cùng Trì Chiêu truyền ra tai tiếng, thử hỏi nhóc lùn kia làm sao mà có thể không đau khổ.
Mục Nhạc Ly biết La Ngọc Ngữ thích Trì Chiêu từ lâu, bộ dạng hồn bay phách lạc của Tiểu Ngữ cậu ta đều thấy hết.
Thêm vào đó Khương Bạch Trà lại cố tình không về nhà làm La Ngọc Ngữ lo lắng.
Mục Nhạc Ly chỉ cảm thấy Khương Bạch Trà càng ngày càng đáng ghét.
Ngày thứ hai đi học lại, Khương Bạch Trà và La Ngọc Ngữ cùng đi xe nhà tới trường, ngoài ý muốn lại vô tình gặp được Trì Chiêu đang đứng ở cổng.
Hiếm khi Trì Chiêu không mặc khoác áo đồng phục mà chỉ mặc độc một chiếc sơ mi trắng và quần dài màu đen.
Nhưng chỉ với gương mặt lạnh lẽo tinh xảo kia, cho dù cậu có đứng giữa đám đông thì mọi người cũng sẽ bị thu hút.
Lúc Trì Chiêu nhìn thấy Khương Bạch Trà, ánh mắt của cậu mang theo ý cười, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng cũng đủ làm người khác phải kinh ngạc.
"Hôm nay thím Phó làm sủi cảo tôm và sườn non." Buổi trưa ngày kế tiếp Khương Bạch Trà ở lại chung cư của Trì Chiêu thì cô gặp được thím Phó.
Thím Phó là quản gia ngày thường vẫn luôn chiếu cố Trì Chiêu, còn là một người đã thi chứng chỉ đầu bếp cao cấp.
Lúc Khương Bạch Trà ở nhà Trì Chiêu dùng bữa vẫn luôn khen ngợi tay nghề của thím ấy, khiến thím Phó vui đến cười tít cả mắt.
"Trì Chiêu, anh thật tốt " Khương Bạch Trà vô cùng cảm động, cô lại bắt đầu mong ngóng bữa trưa hôm nay rồi.
Ai bảo cô rất thích ăn ngon cơ chứ?
Sắc mặt La Ngọc Ngữ có chút khó coi, cô ta cắn môi đi bên cạnh Khương Bạch Trà, giống như thích tự ngược đãi bản thân mà nghe cuộc trò chuyện thân mật không coi ai ra gì của hai người bọn họ.
Hoá ra Trì Chiêu cũng có một mặt ôn hòa và nói nhiều như vậy.
"Ngọc Ngữ, tôi và Trì Chiêu lên lầu đây, hôm nay không thể cùng cậu đến nhà ăn được, xin lỗi nhé." Khương Bạch Trà thẹn thùng cười, ngượng ngùng nói với La Ngọc Ngữ.
Cô nhìn sắc mặt khó coi của cô ta, nói thật chứ, nếu cô mà là La Ngọc Ngữ thì sớm đã không chịu nổi mà bỏ đi rồi.