Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


"À, không sao...!Tôi sẽ đi với mấy bạn học khác." Hốc mắt La Ngọc Ngữ đỏ lên, nhìn bóng dáng hai người thân mật đi lên lầu cùng nhau, trong lòng cô ta cảm thấy chua xót và sụp đổ.

Giữa trưa, Khương Bạch Trà và Trì Chiêu cùng nhau lên sân thượng.

Vừa mới mở hộp giữ ấm ra, Khương Bạch Trà đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Khương Bạch Trà và Trì Chiều cơm nước mỹ mãn xong, hai người mới trở về phòng học chưa được một phút thì Mục Nhạc Ly lại chạy tới, bộ dạng như sói con mà hung hăng nhìn Khương Bạch Trà.

Trì Chiêu che chắn cho Khương Bạch Trà sau lưng mình, vẻ mặt cậu hơi không vui.

"Trì Chiêu, có phải cậu đọc sách đến lú người rồi không Khương Bạch Trà có gì đáng để cậu bảo vệ " Mục Nhạc Ly cảm thấy không đáng thay La Ngọc Ngữ, cô gái xảo quyệt này vẫn luôn nhắm vào Tiểu Ngữ.

"Trà Trà là bạn gái tôi.

Mục Nhạc Ly, tôi nhớ rõ lớp của cậu không nằm ở tầng này."

"Khương Bạch Trà, nếu cô còn có lương tâm thì mau tới xem nhỏ lùn kia đi.


Cô có biết cậu ta vì cô mà đi đánh nhau với bạn học khác, bây giờ còn đang ở trong phòng y tế không hả?" Giọng điệu Mục Nhạc Ly rất hung hăng, khiến Trì Chiêu đứng bên cạnh chỉ muốn tiến lên cho cậu ta vài đấm.

"Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại vì tôi mà đánh nhau?" Khương Bạch Trà buông tay Trì Chiêu ra, bước lên phía trước hỏi Mục Nhạc Ly.

Ánh mắt Trì Chiêu tối sầm, "Chúng ta đến phòng y tế xem thử." Nói xong thì bước tới, vô cùng tự nhiên mà nắm tay Khương Bạch Trà rời khỏi phòng học.

Mục Nhạc Ly sa sầm mặt mày.

Trì Chiêu quả nhiên vẫn y như cũ, chọc người ta chán ghét như vậy.

Khương Bạch Trà xem như đã hiểu.

Nguyên lai là có bạn học kể chuyện yêu đương của cô và Trì Chiêu cho mọi người nghe, sau đó đề tài liền xoay quanh Khương Bạch Trà và Trì Chiêu.

Cũng không biết chuyện này đã chọc tới dây thần kinh nào của La Ngọc Ngữ, cô ta trực tiếp xông vào đánh nhau với người ta.


Khương Bạch Trà có chút cạn lời, chuyện này thì liên quan gì tới cô, cũng không phải cô chĩa súng vào đầu bắt La Ngọc Ngữ phải đi đánh nhau.

Bộ đạo đức của cái tên Mục Nhạc Ly này bị chó gặm rồi à?

Lúc đến phòng y tế, La Ngọc Ngữ còn đang dựa người vào đầu giường, cả người trông rất phiền muộn.

Nam sinh ngồi bên cạnh cô ta nhìn thấy Trì Chiêu và Mục Nhạc Ly thì vẫy tay chào, sau đó xoay qua nói với La Ngọc Ngữ "Người cậu có mấy cân thịt mà cũng đòi đánh nhau với người ta?"

Khương Bạch Trà đến bên mép giường của La Ngọc Ngữ, lộ ra vẻ mặt lo lắng "Ngọc Ngữ, có nghiêm trọng lắm không? Có cần tôi gọi cho chú trước không?"

"Đừng Đừng Đừng nói cho cha tôi, tê..." La Ngọc Ngữ xem ra là đụng tới vết thương, sắc mặt cô ta tái nhợt.

"Tôi biết ngay là cô không có ý gì tốt Còn cố ý muốn cáo trạng với chú Khương Bạch Trà, Tiểu Ngữ bị thương là vì cô " Mục Nhạc Ly bình thường khá đẹp trai, nhưng giờ phút này cậu ta lại nhìn chằm chằm vào Khương Bạch Trà một cách hằn học, giống như là sẵn sàng lao tới xé xác cô bất cứ lúc nào.

Khương Bạch Trà cảm thấy Mục Nhạc Ly giống như mắc phải bệnh dại, không cần phân biệt trắng đen, hễ cứ tóm được cô là lao vào cắn.

"Tôi...!Tôi không có..." Khương Bạch Trà giả bộ thất kinh trước thái độ của Mục Nhạc Ly.

Trì Chiêu cau mày bước tới, trước sự ngỡ ngàng của mọi người mà đấm thẳng một cú vào mặt Mục Nhạc Ly.

Má phải của Mục Nhạc Ly nhanh chóng sưng đỏ, khoé miệng còn bị rách da.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận