Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


"Mục Nhạc Ly, giáo dưỡng của cậu bỏ nhà ra đi rồi à.

Trà Trà là bạn gái của tôi, tôi hy vọng các cậu hãy dành đủ sự tôn trọng cho cô ấy.

Còn nữa, trẻ vị thành niên bị thương thì người giám hộ có quyền được biết." Trì Chiêu lạnh mặt kéo Khương Bạch Trà đi về phía cửa.

"Khoan đã, Trì Chiêu..." Khương Bạch Trà do dự nhìn La Ngọc Ngữ đang ngồi trên giường bệnh.

"Có hai người họ chăm sóc rồi, sẽ không có việc gì đâu." Trì Chiêu không màng tới sự do dự của Khương Bạch Trà, trực tiếp kéo người rời đi.

"ĐM, đau quá " Mục Nhạc Ly động đậy khoé miệng bị thương, đau đến nỗi cậu ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Trì Chiêu xuống tay thật tàn nhẫn.

"Dược Lân, Trì Chiêu bị Khương Bạch Trà hạ cổ rồi phải không, ra tay nặng như vậy." Mục Nhạc Ly bôi thuốc lên vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tưởng Dược Lân đưa trái táo đã gọt cho La Ngọc Ngữ, "Ngọc Ngữ cứ nghỉ ngơi trước đi, bọn tôi ra ngoài nói chuyện đã."

"Mẹ nó, đúng là không thể tưởng tượng được.

Mới có mấy ngày thôi mà Trì Chiêu và Khương Bạch Trà đã ở bên nhau." Mục Nhạc Ly đá chân vào thùng rác tạo ra âm thanh "loảng xoảng".


"Tiểu Ngữ thích Trì Chiêu lâu như vậy, cái loại cô nhi ăn nhờ ở đậu như Khương Bạch Trà thì dựa vào cái gì "

"Không phải cậu cũng thích Ngọc Ngữ từ nhỏ sao?" Tưởng Dược Lân dựa vào tường, có chút vô cảm nói.

"Chuyện này thì liên quan gì đến việc tôi có thích Tiểu Ngữ hay không? Tiểu Ngữ vui vẻ là được rồi.

Nhưng Khương Bạch Trà, cô gái đầy mưu mô này, mới đến mấy ngày đã khiến Tiểu Ngữ thương tâm nhiều như vậy.

Hừ, bổn thiếu gia nhìn thấy cô ta đã chướng mắt." Mục Nhạc Ly hình như là nhớ ra điều gì đó, ánh mắt tối sầm lại.

Ngày hôm đó lúc Khương Bạch Trà trở về nhà họ La, cậu nhìn thấy trên cổ cô ta có một vết hồng rất nhạt.

Hèn gì đi cả đêm không về, chắc chắn Trì Chiêu cũng bị bộ dạng này của Khương Bạch Trà lừa gạt.

Đời tư của Khương Bạch Trà đúng thật là không thể chấp nhận, nhưng chắc Mục Nhạc Ly có nằm mơ cũng không nghĩ tới dấu hôn kia chính là do Trì Chiêu lưu lại.

"Có muốn đánh cược một trận không?" Tưởng Dược Lân ngẩng đầu, mang theo ý cười nhàn nhạt nói với Mục Nhạc Ly.

"Đánh cược cái gì?"


"Đánh cược nannan nguyên nhân thật sự mà Khương Bạch Trà lại hẹn hò với Trì Chiêu."

"Cược như thế nào?"

"Ai ở trước mặt Trì Chiêu vạch trần được bộ mặt thật của Khương Bạch Trà thì người đó thắng, phần thưởng cho người thắng cuộc chính là chiếc xe máy phân phối lớn phiên bản giới hạn mới nhất."

"Thành giao."

...

Chính Khương Bạch Trà cũng không biết bản thân cô đã trở thành vật trung gian cho vụ cá cược của Mục Nhạc Ly và Tưởng Dược Lân.

Bất quá, biết thì đã sao, ngay cả khi cô biết thì cô cũng sẽ không quan tâm.

Mục tiêu quan trọng nhất của cô bây giờ là Trì Chiêu.

Những ngày sau đó, Khương Bạch Trà và Trì Chiêu thường xuyên được gán ghép với nhau.

Nhưng vì thành tích cả hai luôn ổn định trong top hai toàn trường, nên thầy cô cũng một mắt nhắm một mắt mở coi như không thấy.

Kỳ nghỉ ngắn rất nhanh đã tới.

Ban đầu, Khương Bạch Trà còn dự định sẽ trải qua kỳ nghỉ trong thư viện.

Nhưng không ngờ Tưởng Dược Lân và Mục Nhạc Ly đã sớm lên kế hoạch mời Trì Chiêu và những người khác đi nghỉ mát ở bờ biển.

Đúng lúc chỗ này tổ chức party ban đêm, thế là nhân tiện mời luôn cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận