Khương Bạch Trà đang định đi xung quanh xem thử thì một bên tay đã bị nắm lấy.
"Không cần đi quá xa anh, Trà Trà." Trì Chiêu rất đau lòng khi thấy Khương Bạch Trà đứng nhìn đám đông vui chơi.
Không hiểu vì sao, đôi mắt nhu hoà đầy ý cười kia khiến lòng cậu nảy lên, trực tiếp đi lên dắt tay cô.
"Vâng." Khương Bạch Trà ôm lấy cánh tay Trì Chiêu, con ngươi lấp lánh như sao trời mỉm cười với cậu.
"Trì Chiêu, em đói."
Sắc mặt Trì Chiêu mềm lại, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng dịu đi không ít.
Cậu biết bình thường Khương Bạch Trà vẫn luôn thích ăn xiên nướng nên vừa nãy đã chuẩn bị cho cô một ít, hiện tại vừa đúng lúc đem ra cho Khương Bạch Trà.
"Anh Trì, anh cũng hào phóng quá đi " Một chàng trai có khuôn mặt trẻ con nhảy dựng lên.
Vừa rồi cậu ta còn định nếm thử tay nghề của Trì Chiêu, nào ngờ lại bị đối phương liếc mắt một cái đánh trở về.
"Trà Trà là bạn gái của tôi, đương nhiên là không giống nhau." Khuôn mặt Trì Chiêu thả lỏng, lấy một ly đồ uống đưa cho Khương Bạch Trà.
Cậu sợ Khương Bạch Trà không được thoải mái, dù sao thì ngoại trừ La Ngọc Ngữ, ở đây cô không quen biết người nào khác.
"Mẹ nó Trì ca, cậu bây giờ chính là trọng sắc khinh bạn.
Ông trời ơi, mắt tôi muốn mù luôn rồi "
Trì Chiêu mặc kệ bọn họ, dẫn Khương Bạch Trà đi ăn.
Giữa đường hai người gặp được La Ngọc Ngữ đang đi cùng một nữ sinh tóc ngắn, cô gái này chính là người đã đến cùng Khương Bạch Trà và những người khác lúc sáng.
Người này có mái tóc dài ngang vai, gương mặt trắng trẻo thanh tú, nhìn qua có vẻ rất thân với La Ngọc Ngữ.
"Bạch Trà, tôi tìm cậu nãy giờ, không ngờ cậu và Trì Chiêu thật sự đang ở cùng nhau." La Ngọc Ngữ hơi mất tự nhiên cười cười với Khương Bạch Trà, bộ dáng có chút miễn cưỡng.
Sắc mặt cô gái tóc ngắn bên cạnh La Ngọc Ngữ khó chịu.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của La Ngọc Ngữ, cô ta lập tức tỏ thái độ với Khương Bạch Trà.
"Người ta không nhớ thì thôi, việc gì cậu phải phí công đi tìm.
Tiểu Ngữ, cậu tốt bụng, nhưng có người lại không nhịn được làm bạch nhãn lang."
Nghe được giọng điệu âm dương quái khí của cô gái kia, Khương Bạch Trà nhanh chóng bỏ nốt miếng thịt viên tứ hỉ cuối cùng vào miệng.
Nhìn bộ dạng này của La Ngọc Ngữ, Khương Bạch Trà dám cá là cô ta lại muốn lấy mình làm cớ để tìm Trì Chiêu.
Chẳng qua lại xui xẻo phát hiện cô và Trì Chiêu thật sự đang ở cạnh nhau, nên mới đau lòng không thôi.
Nói thật, Khương Bạch Trà cũng không định ở trước mặt La Ngọc Ngữ mà khoe ân ái, nhưng ai bảo có người không nhịn được mà nảy sinh chấp niệm với Trì Chiêu cơ chứ.
Khương Bạch Trà nhìn Trì Chiêu đang đứng xếp hàng cách đó không xa.
Đám đông tấp nập, nhưng Trì Chiêu giống như đang phát sáng, liếc một cái liền có thể nhận ra.
Một lát sau, Khương Bạch Trà thấy Trì Chiêu đang nhìn về phía này, cô vẫy vẫy tay với cậu.
Ai da, nói gặp liền gặp.
Tốt xấu gì thì cũng là nam nữ chính, Khương Bạch Trà cũng không thể nào ngăn cản hai người gặp nhau.
Nhưng bất quá, gặp được thì đã sao, tương lai cũng chưa chắc sẽ có thể ở cạnh nhau.
Khương Bạch Trà nhanh chóng thân thiện mỉm cười chào hỏi hai người họ.
Trì Chiêu đang đứng xếp hàng mua đồ uống bên kia, chủ quán là một người ngoại quốc, hai cánh tay ông ta to hơn người thường, giống như sát thần dễ khiến người ta sợ khiếp vía.
Nhưng vẫn có nhiều người đứng đó xếp hàng, và hình như một trong số họ quen biết ông chủ quán này, họ vừa uống rượu vừa quơ tay múa chân, nói chuyện gì đó mà không ai biết.