Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


"Tiểu Ngữ, tôi khát quá, cậu giúp tôi mua chút đồ uống được không.

A, hình như Trì Chiêu cũng đang ở đó, cậu qua đó nói với cậu ấy đi.

"Chuyện này..." La Ngọc Ngữ nhìn Khương Bạch Trà, lại nhìn Trì Chiêu cách đó không ta, cô ta rối rắm một hồi nhưng vẫn cắn môi đi qua.

Khương Bạch Trà định đi theo, nhưng đã bị cô gái kia ngăn lại.

"Khương Bạch Trà, quần áo trên người cô hẳn là của Trì Chiêu mua nhỉ?" Trong mắt Bạch Tiểu Tiểu hiện lên một tia khinh thường.

"Ừ, của Trì Chiêu mua đó." Khương Bạch Trà nghĩ thầm, cô thì làm gì mà có nhiều tiền để mua đồ hiệu như vậy.

"Cô..." Bạch Tiểu Tiểu bị Khương Bạch Trà làm cho nghẹn họng, cô ta không ngờ Khương Bạch Trà sẽ thẳng thắng như vậy, vẻ mặt còn là bộ dáng "Không thì cô nghĩ sao?".

"Khương Bạch Trà, làm người thì phải biết điều một chút.

Cô với chúng tôi không cùng một thế giới, với Trì Chiêu lại càng không.


Gia cảnh của Trì Chiêu rất lớn, nếu như người nhà của cậu ấy biết cô lợi dụng thân phận bạn gái của Trì Chiêu để được mua cho mấy món đồ đắt tiền này, bọn họ chắc chắn sẽ không để hai người ở bên nhau."

Thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Khương Bạch Trà, Bạch Tiểu Tiểu cho rằng lời nói của mình thật sự có tác dung, đã tổn thương đến Khương Bạch Trà rồi.

Cô ta nói tiếp "Cô biết không, mẹ Trì Chiêu đã nhận Tiểu Ngữ là con dâu chính thức, bọn họ quen biết nhau từ nhỏ.

Cô nhìn xem, hai người họ xứng đôi biết bao." Bạch Tiểu Tiểu chỉ vào hai người cách đó không xa, La Ngọc Ngữ hình như là bị người ta va phải, đúng lúc được Trì Chiêu đỡ lấy.

Hai người một cao một thấp quả thật rất xứng đôi.

Nếu như lúc này là Khương Bạch Trà của trước kia, có lẽ cô sẽ thật sự bị đả kích.

Nhưng đáng tiếc, thân xác này đã sớm có một linh hồn khác.

"Tôi cảm thấy mình và Trì Chiêu càng xứng." Khương Bạch Trà vẫn giữ vẻ mặt ôn nhu như cũ, khoé miệng nở một nụ ngượng ngùng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn theo bóng dáng Trì Chiêu.

Bạch Tiểu Tiểu thấy Trì Chiêu và La Ngọc Ngữ đang đi tới, cô ta nói một câu với Khương Bạch Trà "Cô và Trì Chiêu sẽ không có tương lai đâu "


Khương Bạch Trà thầm nói, không có tương lai nhưng chẳng phải còn có kết thúc sao?

"Cho em." Trì Chiêu đưa chai Cầu vồng Hawaii ướp lạnh cho Khương Bạch Trà.

Lúc nãy Khương Bạch Trà nhìn thấy đồ uống này đẹp mắt nên muốn thử một chút, cũng may không phải là rượu.

Trì Chiêu thấy chỗ này đông người xếp hàng nên để cô ngồi đây đợi mình.

"Trì Chiêu, sao các cậu vừa mới đến đã đi rồi, tôi và Tiểu Ngữ đã tìm các cậu rất lâu." Bạch Tiểu Tiểu oán giận nói.

"Tìm tôi và Trà Trà làm gì, không phải bọn Lý Phóng luôn ở bên kia sao?" Trì Chiêu vốn dĩ muốn tận dụng cơ hội này để hẹn hò riêng với Khương Bạch Trà, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra Bạch Tiểu Tiểu và La Ngọc Ngữ ngáng chân, khuôn mặt lạnh lùng không khỏi có khó chịu.

Bất quá bởi vì Trì Chiêu vẫn luôn lạnh lùng, Bạch Tiểu Tiểu cũng không thể nhìn ra tâm tình của cậu đang rất tệ.

"A, đúng rồi Tiểu Ngữ, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy hình như cậu bị người ta đụng phải, có nghiêm trọng lắm không?" Bạch Tiểu Tiểu đột nhiên hỏi.

La Ngọc Ngữ lúc này mặt vẫn còn hơi đỏ, "May là Trì Chiêu giúp đỡ, cũng không nghiêm trọng lắm đâu..."

Khương Bạch Trà uống hai ngụm nước, khoang miệng đều là hương vị chua chua ngọt ngọt.

"Đúng rồi, Bạch Trà.

Cậu và Trì Chiêu ở một phòng có phải hơi bất tiện không? Cậu có muốn...!ở cùng một phòng với tôi không?" La Ngọc Ngữ mở to đôi mắt, xấu hổ nói tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận