Hôm qua mấy người bọn họ tới khách sạn, Khương Bạch Trà vẫn còn đang ngủ liền bị Trì Chiêu ôm vào phòng.
Mãi sau bọn họ mới nhận ra, Trì Chiêu và Khương Bạch Trà ở hai người họ ở chung một phòng.
La Ngọc Ngữ vừa khổ sở lại thương tâm, trốn trong phòng khóc rất lâu.
Lúc Bạch Tiểu Tiểu tới tìm, thấy viền mắt cô ta hồng hồng liền đoán được nguyên nhân.
La Ngọc Ngữ thích Trì Chiêu lâu như vậy, tự dưng giữa đường lại xuất hiện một Khương Bạch Trà.
Đối với Bạch Tiểu Tiểu mà nói, Khương Bạch Trà chỉ là một đứa con gái từ mấy địa phương nhỏ lẻ tới sống trong nhà của La Ngọc Ngữ.
Còn La Ngọc Ngữ là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của cô ta.
Hội bạn bè của bọn họ mọi người ai cũng biết La Ngọc Ngữ thích Trì Chiêu, hơn nữa La Ngọc Ngữ từ nhỏ luôn được người ta yêu mến, vì thế bọn họ thường hay tạo cơ hội cho hai người ở chung, còn ở bên cạnh cổ vũ cô ta.
Trong mắt Bạch Tiểu Tiểu và đám phú nhị đại kia, Khương Bạch Trà chẳng khác nào kẻ đã cướp đi Trì Chiêu, tâm địa không có gì tốt đẹp.
"Không cần đâu, tôi sẽ chăm sóc Trà Trà thật tốt." Trì Chiêu kéo Khương Bạch Trà qua, cũng không đợi La Ngọc Ngữ và Bạch Tiểu Tiểu liền đi thẳng về phía trước, biểu tình vô cùng lạnh nhạt.
"Trì Chiêu, anh lại gần đây một chút." Khương Bạch Trà ôm lấy cổ Trì Chiêu, chân hơi kiễng lên.
Trì Chiêu cũng rất phối hợp mà cúi sát gần môi cô.
Xung quanh có nhiều người tỏ ra hâm mộ.
Khương Bạch Trà vừa định trốn thì đã bị Trì Chiêu giữ chặt eo, hương vị chua ngọt lần nữa tràn vào trong khoang miệng.
Khương Bạch Trà bị hôn đến mơ mơ màng màng, hô hấp cũng hỗn loạn.
Cô thẹn thùng cười một cái, khuôn mặt còn chưa hết nóng vùi vào trong ngực Trì Chiêu.
"Trà Trà..." Giọng Trì Chiêu hơi khàn khàn, cậu phải hít sâu mấy cái mới có thể kìm nén được cảm giác khô khốc trong lòng.
Về đến khách sạn, Khương Bạch Trà và Trì Chiêu cùng nhau tắm.
Đợi đến khi Trì Chiêu ôm người ra khỏi phòng thì nước trong bồn đã lạnh từ lâu, Khương Bạch Trà sớm mơ màng sắp ngủ, phía dưới vừa đau vừa sưng, Trì Chiêu ngay từ đầu chỉ biết dã man đâm vào, cô làm sao có thể chịu nổi.
Vốn dĩ Khương Bạch Trà muốn lôi kéo Trì Chiêu tắm chung nhưng cậu không đồng ý.
Đối với Khương Bạch Trà, định lực của Trì Chiêu đã vô cùng kém, đến cậu cũng không biết liệu bản thân có thể kiềm chế không tiến vào cơ thể cô hay không.
Thời điểm cùng Khương Bạch Trà trần trụi dán vào nhau, Trì Chiêu liền biết lần này mình xong rồi.
Cũng may khách sạn có sẵn áo mưa, tuy kích cỡ hơi nhỏ nhưng thà có còn hơn không.
Trì Chiêu hít một hơi, cả người đều cứng đờ, cậu có hơi hoài nghi là Khương Bạch Trà đang cố ý câu dẫn mình.
Làn da tinh tế dán vào da thịt thiếu niên, mềm mại không xương toả ra hơi ấm, có lẽ "noãn ngọc ôn hương" được viết trong sách là thế này.
Đôi mắt Trì Chiêu khép hờ, khoé mắt đỏ lên, sợi tóc đen nhánh mướt mồ hôi dính trên má, đũng quần đã sớm ngạnh trướng, ý chí cậu bị du͙c vọng mãnh liệt thiêu đốt.
"Trà Trà...!Em cố ý..." Tiếng nói trầm thấp lành lạnh vang bên tai khiến Khương Bạch Trà run lên.
Trì Chiêu vùi đầu vào cổ cô vừa hôn vừa mút, chọc cho Khương Bạch Trà ngứa ngáy.
Trì thần thường ngày cao lãnh cấm dục thì ra cũng lúc gợi tình như bây giờ.
"Trì Chiêu...!Ân a..." Khương Bạch Trà thoải mái ngâm nga, kỹ thuật của Trì Chiêu càng ngày càng lợi hại, xoa đến cả người cô mềm nhũn, đôi vú thỏ trắng trước ngực bị nắn bóp đã có không ít dấu tay.