Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Khương Bạch Trà uống một ngụm nước dừa, không lên tiếng.

"Chắc tối qua cô và Trì Chiêu đã làm chuyện đó rồi hửm?" Không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định chắc nịch.

Khương Bạch Trà tháo kính râm xuống nhìn Tưởng Dược Lân, cậu ta cũng nhìn cô.

"Nghe nói lúc trước cô sống với gia đình chú út không mấy hoà thuận." Tưởng Dược Lân lộ ra nụ cười xa cách với Khương Bạch Trà.

"Khương Bạch Trà, cô chính là nhìn trúng Trì Chiêu có thể cứu cô ra khỏi vũng bùn, có thể cho cô nhiều lợi ích nên mới cùng cậu ấy yêu đương."

Khương Bạch Trà nhìn thoáng qua sườn mặt tuấn tú của cậu ta, cảm thấy người này so với tên chó điên Mục Nhạc Ly kia thì cáo già hơn nhiều.

Nói cách khác thì Mục Nhạc Ly chỉ là một kẻ ngốc.

"Cậu điều tra tôi?" Khương Bạch Trà thẳng tắp mà nhìn đối phương, giọng điệu có chút tức giận.

"Tò mò mà thôi." Tưởng Dược Lân điềm nhiên cười.

"Cậu không thấy mình quản quá rộng rồi sao? Hơn nữa cậu đây là đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi " Khương Bạch Trà nhìn bộ dáng tiêu sái của đối phương, cậu ta dường như không quan tâm đến sự phẫn nộ của cô.


"Bởi vì cô có ý xấu muốn tiếp cận Trì Chiêu, là bạn bè thì đương nhiên tôi không thể bỏ mặc cậu ấy." Một cái cớ cũng đủ nực cười.

"Hình như Trì Chiêu cũng đâu có thân với mấy người." Bình thường bên cạnh Trì Chiêu không có nhiều bạn, đối với người khác thì không thể nói là thân thiết hay có quan hệ tốt với ai.

"Khương Bạch Trà, chắc chắn cô biết Tiểu Ngữ thích Trì Chiêu, cho nên cô từ nhỏ đã tới ăn nhờ ở đậu, giả vờ đáng thương.

Cô ghen ghét Tiểu Ngữ, lòng dạ thực chất không hề giống vẻ bề ngoài ôn hoà vô hại." Đôi mắt Tưởng Dược Lân đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm Khương Bạch Trà, làm người khác không thể nhìn thấu được suy nghĩ của cậu ta.

"Cậu thích La Ngọc Ngữ?"

"Có thể nói là vậy." Tưởng Dược Lân cười thừa nhận.

"Thế sao không nhân lúc này mà tranh thủ cơ hội đi?" Khương Bạch Trà thật sự thắc mắc.

"Bởi vì tôi không muốn làm cô ấy khổ sở.

Khương Bạch Trà, vậy có phải cô nên rời khỏi Trì Chiêu không?" Tưởng Dược Lân nói một cách nhẹ tênh, giống như người vừa bị Khương Bạch Trà vạch trần việc thích La Ngọc Ngữ không phải là cậu ta.

"Tôi thích Trì Chiêu, anh ấy cũng thích tôi, mắc mớ gì tôi phải nhường cho La Ngọc Ngữ?"


"Bởi vì cô ấy là La Ngọc Ngữ, còn cô chỉ là Khương Bạch Trà.

Cô ấy không có dã tâm như cô, cũng đơn thuần hơn cô.

Hai người sinh ra đã không giống nhau."

"Thế nên tôi phải là người rút lui, ý cậu là vậy?"

"Đúng vậy, dựa vào đầu óc thông minh của cô mà nói, sớm từ bỏ mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Khương Bạch Trà, cô thông minh như vậy, chắc là sẽ không chọn sai lầm đâu nhỉ."

Tưởng Dược Lân từ nhỏ đã chứng kiến sự mến mộ không thể che giấu của La Ngọc Ngữ đối với Trì Chiêu..

Lúc đầu cậu còn cảm thấy cô gái này thật sự quá ngu ngốc, nhưng sau đó sự thương tiếc của cậu dành cho La Ngọc Ngữ dần chuyển thành tình cảm.

Tưởng Dược Lân là con ngoài giá thú, năm mười tuổi đã bị đón về nhà.

Bởi vì người anh cả bị tai nạn giao thông trở thành người thực vật, vậy nên cậu ta là lựa chọn duy nhất.

Bác gái vẫn luôn không thích cậu, nhưng bà ta cũng không làm gì được.

Tưởng Dược Lân chỉ thấy buồn cười mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ của người phụ nữ đó.

Có lẽ La Ngọc Ngữ là người duy nhất khiến cậu cảm thấy thế gian vẫn còn tồn tại một thứ tình cảm đơn thuần không cần hồi đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận