"Không cần đâu...!Không cần...!Tôi...!Tôi chỉ là..." La Ngọc Ngữ lắp bắp muốn cự tuyệt, nội tâm uể oải không thôi.
Nhất định trong lòng Trì Chiêu cô ta chính là một kẻ vô dụng.
Tưởng Dược Lân nhìn Trì Chiêu một bên giúp Khương Bạch Trà đội mũ che nắng, còn một bên La Ngọc Ngữ thì sắc mặt tái nhợt, không biết có phải do phơi nắng nên sinh bệnh rồi không.
"Được thôi, lần sau chúng ta lại tiếp tục, bạn học Khương." Tưởng Dược Lân hơi mỉm cười với Khương Bạch Trà, sau đó đưa La Ngọc Ngữ và Bạch Tiểu Tiểu rời đi.
"Lại còn muốn nói tiếp?" Giọng điệu có chút chua.
"Trì Chiêu, anh thay đổi rồi." Khương Bạch Trà nghiêm túc nói.
"Thay đổi như thế nào?" Trì Chiêu thuận thế ngồi xuống.
"Khiến em càng ngày càng thích "
Làm sao bây giờ? Bản thân ngày càng không chống đỡ được mấy lời bày tỏ thẳng thắn này của Trà Trà.
Trì Chiêu đỏ tai nghĩ thầm.
"Em muốn chơi gì không?" Trì Chiêu quay đầu hỏi Khương Bạch Trà, sau đó đem áo thun chữ T ướt đẫm cởi ra, lộ ra nửa người trên hoàn hảo.
Khi thiếu niên cong lưng, vòng eo thon chắc hữu lực, đường cong mềm mại gợi cảm.
Cơ bụng xinh đẹp rắn chắc không quá khoa trương lại thập phần thu hút.
Khương Bạch Trà lắc lắc đầu, "Trì Chiêu, em khó chịu."
Khương Bạch Trà dựa đầu vào tấm lưng trần trụi của cậu.
Trì Chiêu hình như lại nhớ tới chuyện gì, gương mặt vốn dĩ hơi phiếm hồng vì lời nói âu yếm của Khương Bạch Trà hơi tối.
Động tác mặc quần áo của thiếu niên sững lại.
Khương Bạch Trà híp mắt ôm lấy eo Trì Chiêu, đầu nhỏ cọ cọ lưng cậu, khiến người bên cạnh trực tiếp cứng đờ, cơ bắp vô cùng căng thẳng.
"Trà Trà...!Để anh mặc quần áo trước đã." Trì Chiêu thả lỏng thân thể, bất đắc dĩ nói.
Người trẻ mới khai xuân đúng là luôn tràn đây tinh lực, Khương Bạch Trà và Trì Chiêu cùng nhau tắm xong thì lập tức ghé vào giường ôm ấp sờ cọ đối phương.
Khương Bạch Trà bị Trì Chiêu đè trên giường lớn trong khách sạn xa hoa, thân thể hơi lún vào trong nệm.
Hai người vừa mới tắm xong liền trần trụi dán vào nhau.
Côn thịt cương ngạnh của thiếu niên như một thứ vũ khí sắc bén thẳng tắp chống lên miệng hoa huyệt.
Khương Bạch Trà ôm cổ Trì Chiêu, một bàn tay sờ sờ nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cậu.
Cảm xúc tê tê dại dại làm đầu quả tim Trì Chiêu rung động, chỉ có Trà Trà của cậu mới có thể khiến cậu thất thố như vậy.
"Trà Trà..." Trì Chiêu nằm trên người Khương Bạch Trà quấn lấy hai cánh môi phấn nhuận đến sưng đỏ, sau đó thành công đoạt lấy khoang miệng của đối phương.
Đem Khương Bạch Trà hôn đến hai mắt đẫm lệ mơ màng.
Khương Bạch Trà chủ động đón hùa cậu, trong mắt đều là dáng vẻ động tình đầy xuân ý.
Hồng mai rơi xuống da thịt tuyết trắng, thân thể hai người trẻ tuổi dây dưa thân mật, tựa như một đôi uyên ương vô pháp chia lìa.
"Trì Chiêu, tiếp tục sờ...!Ô a..." Khương Bạch Trà ưỡn ngực đưa qua.
Đôi mắt Trì Chiêu phiếm hồng, xoa nắn vú trắng mềm của cô, mềm mại đàn hồi, đầṳ vú màu đỏ rất nhanh cũng bị kích thích dựng đứng lên trong lòng bàn tay Trì Chiêu
"Trà Trà...!Em ngoan một chút, nếu không anh liền không nhịn được..." Trì Chiêu cắn cắn đầṳ vú đỏ hồng mềm dẻo, liếm mút nhũ thịt ngọt ngào.
Một bàn tay khác lại mò xuống xoa xoa âm đế của cô.
Hai tay Khương Bạch Trà bắt lấy khăn trải giường dưới thân, trên mặt đều là ý xuân không thể che giấu Đến khi Trì Chiêu đem ba ngón tay cắm vào, nhục huyệt "phụt" một tiếng bắt đầu co rút.