Lúc Trì Chiêu mua thuốc về tới thì đã khuya, tuy đã hỏi rõ cách dùng thuốc tránh thai, nhưng nhìn đến khuôn mặt hồng nhuận ngủ say của Khương Bạch Trà, Trì Chiêu lại ảo não không thôi Nếu như bản thân cậu biết kiềm chế một chút thì Trà Trà đã không phải uống thuốc tránh thai.
Ba giờ chiều hôm sau, bầu trời âm u, mưa to như trút nước đột ngột hạ xuống.
Ban đầu Trì Chiêu có hẹn bọn Lý Phóng đi lặn, vốn dĩ còn muốn mang Khương Bạch Trà theo cùng.
Nhưng Khương Bạch Trà lại không có hứng thú, cười dỗ ngọt Trì Chiêu đi chơi vui vẻ, đến lúc đó phải chụp cho cô mấy phô ảnh thật đẹp.
Đám người Trì Chiêu về đến khách sạn thì không thấy Khương Bạch Trà cùng Mục Nhạc Ly đâu, hỏi La Ngọc Ngữ và Bạch Tiểu Tiểu thì hai người họ cũng không biết.
Ngoài trời mưa rất to, nếu như không phải Trì Chiêu kiên quyết muốn về trước thì có lẽ cả bọn đã bị kẹt lại ở đó.
Đám người Lý Phóng nội tâm có chút hoảng, mưa to đến quá đột ngột, bờ biển lúc này vô cùng nguy hiểm.
"Trời mưa lớn như vậy sẽ không có nguy hiểm gì chứ?" La Ngọc Ngữ nhìn mưa to lách tách bên ngoài không khỏi nôn nóng.
"Lý Phóng, gọi cho đội cứu hộ " Trì Chiêu sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, đuôi mắt hơi rũ xuống khiến người ta cảm thấy hung lệ.
Cậu nắm chặt lòng bàn tay, chỉ cần nghĩ đến Khương Bạch Trà có khả năng gặp nguy hiểm thì trong lòng đều đứng ngồi không yên.
"Tôi ra ngoài tìm xem." Trì Chiêu cầm dù muốn xông ra ngoài tìm người, liền bị Lý Phóng và Tưởng Dược Lân đứng lên ngăn lại.
"Đội cứu hộ sẽ đến trong vòng hai mươi phút nữa.
Trì Chiêu, tôi biết cậu lo lắng, nhưng nếu bây giờ cậu chạy ra ngoài thì lát nữa có thể sẽ biến thành tìm đến ba người."
Đầu ngón tay siết chặt cán dù của Trì Chiêu trắng bệch.
"Trì Chiêu, đây là bãi biển tư nhân, chắc chắn không thiếu chỗ trú mưa, vả lại nhiều nơi đều có camera.
Hoặc có thể Khương Bạch Trà và Mục Nhạc Ly nhất thời không tìm được phương hướng, chạy đến chỗ nào đó tránh mưa rồi cũng nên." Lý Phóng thở dài, tình yêu đúng là làm cho con người ta mù mắt, đến cả Trì Chiêu cũng không tránh được.
Nhắc đến Khương Bạch Trà, vài người trong số họ cũng không có cảm thụ gì.
Cùng lắm thì nể mặt người ta là bạn gái Trì Chiêu, hơn nữa quan hệ của bọn họ với La Ngọc Ngữ rất tốt, cho nên việc đám Bạch Tiểu Tiểu đối với Khương Bạch Trà có ác ý cũng không gọi là quá đáng.
Bất quá Lý Phóng cũng xem như biết phân biệt phải trái, Khương Bạch Trà này đối với Trì Chiêu quả thật vô cùng đặc biệt.
Cậu ta và Trì Chiêu cùng nhau lớn lên nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy qua bộ dạng Trì Chiêu âm trầm khẩn trương vì người khác như vậy bao giờ.
Mà hiện tại Khương Bạch Trà có chút cạn lời, Mục Nhạc Ly lúc chạy về thì bị trẹo chân, khéo thế nào lại đụng phải cô.
Tuy rằng trong lòng rất muốn đem người trực tiếp quăng ở chỗ này, nhưng nhìn tình hình mưa đang to, Khương Bạch Trà vẫn là xoay người chạy lại đỡ cậu ta.
"Sao bên cạnh cậu một người cũng không có thế? Chạy có vài bước mà cũng trẹo chân." Ngữ khí Khương Bạch Trà có chút chế giễu, động tác đỡ người cũng hơi nặng tay, làm đối phương đau đến kêu ra tiếng.
"Vậy cô quay lại đây làm gì?" Mục Nhạc Ly tức đến nghẹn, khẩu khí cũng không được tốt lắm.
"Thế cậu muốn chết ở đây à?" Khương Bạch Trà chỉ cảm thấy người này đúng là không biết tốt xấu