Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Mục Nhạc Ly ngậm miệng.

Khương Bạch Trà đỡ cậu ta có chút khó khăn, lông mi dài không ngừng nhiễu xuống nước mưa, hiện tại cô vừa bặm môi vừa cố gắng đỡ người đi về phía trước.

Trong lòng Mục Nhạc Ly nhất thời có chút khó tả.

Cậu ta chỉ định một mình đi dạo giải sầu Cũng không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Khương Bạch Trà liền nhịn không được phải chọc ngoáy cô vài câu, đến mức tự cậu ta còn cảm thấy bản thân mình khó hiểu

"Cô..."

"Im miệng "

Mục Nhạc Ly nghe được âm thanh tức giận của Khương Bạch Trà thì chớp chớp mắt, đem thân thể của mình dời qua một chút để giảm bớt trọng lượng trên lưng cô.

Trên đường hai người đi bị mưa to đập vào có chút đau.

May mắn là tuy không nhìn rõ phương hướng nhưng lại tìm được một chỗ có đá ngầm xếp thành một hang động cao đến nửa người, hai người tạm thời trốn vào trong đó.

"Cô nhích vào trong chút đi." Lời này của Mục Nhạc Ly có chút xấu hổ cùng rầu rĩ.


Cậu trộm nhìn Khương Bạch Trà một cái, phát hiện đối phương không tỏ thái độ gì, cũng không liếc mắt về phía mình mà chỉ ngoan ngoãn dịch nhẹ vào trong một cái.

Mục Nhạc Ly thở ra nhẹ nhõm, cậu ta biết hiện mình có bao nhiêu chật vật.

Nước mưa và gió lớn hắt vào cửa động phần lớn đều bị Mục Nhạc Ly chắn được.

Hai người cứ như vậy không ai nói với ai câu nào, Mục Nhạc Ly nhiều lúc muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt trở về.

"Chân của cậu không sao chứ?" Khương Bạch Trà nhìn sắc mặt của Mục Nhạc Ly tái nhợt, sợ người này có mệnh hệ gì sẽ liên luỵ tới mình.

"Không có việc gì...!Lý Phóng bọn họ sẽ đến nhanh thôi." Đây là lần đầu tiên Mục Nhạc Ly nói chuyện hoà hảo với Khương Bạch Trà như vậy.

"Ừ." Khương Bạch Trà ôm chân ngồi một góc, 007 trong đầu đang giúp cô định vị vị trí của Trí Chiêu, bản đồ 3D hiển thị điểm đỏ trên người Trì Chiêu đang cách nơi này ngày một gần.

"Cậu có mang điện thoại không?" Khương Bạch Trà nhìn Mục Nhạc Ly.

Mục Nhạc Ly khụ vài cái, không lên tiếng.

Hôm nay cậu ta mặc một cái áo tay ngắn và quần xà lỏn, vì ngại phiền phức nên không cầm theo.

"Điện thoại của cô đâu?"


Khương Bạch Trà móc trong túi áo ra một chiếc điện thoại đã sử dụng nhiều năm.

"Nước vào." Màn hình tối đen không cách nào khởi động được.

Khương Bạch Trà vẫn mặc áo khoác chống nắng bên ngoài để che đi dấu hôn của Trì Chiêu, hiện tại quần áo trên người đều ướt đẫm dính vào da thịt.

Nhưng Khương Bạch Trà khoanh chân ngồi đó, ngược lại sẽ không bị xấu hổ.

Chờ đến khi mọi người tìm được hai người thì Mục Nhạc Ly đã bắt đầu phát sốt, trực tiếp được nâng lên cáng thương đưa đi điều trị.

Trì Chiêu cũng không rảnh quan tâm quần áo mình có ướt hay không, vội vã ôm Khương Bạch Trà trở về khách sạn.

Nửa đêm, Khương Bạch Trà sốt cao.

Bởi vì trước đó Mục Nhạc Ly cũng sốt nên toàn bộ đội cứu hộ, bác sĩ đều có mặt ở đây, thế là giúp Khương Bạch Trà kiểm tra và truyền dịch.

Trì Chiêu tắm táp xong thì ngồi bên mép giường trông Khương Bạch Trà ngủ.

Buổi sáng tỉnh lại, sờ trán Khương Bạch Trà một lần nữa, phát hiện cô đã hạ sốt mới nhẹ nhàng thở phào.

Buổi chiều lúc lên xe trở về thành phố, cả người Khương Bạch Trà vô lực, híp mắt gật gù trong xe.

Cô dựa vào người Trì Chiêu ngáp một cái "Còn chưa đi ạ?"

Trì Chiêu đem cơ thể nhích qua cho cô dựa "Hay em ngủ trước đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận