Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Nhớ đến cảnh tượng buổi sáng lúc cô sắp rời đi, La Hữu Thành còn tủm tỉm cười cười nhờ Trì Chiêu chiếu cố cô thật tốt.

Cũng không quên kéo tay nhắc nhở Trì Chiêu rằng Khương Bạch Trà có bao nhiêu thiệt thòi.

La Hữu Thành cảm thấy Khương Bạch Trà dọn đi cũng không phải chuyện xấu.

Trì Chiêu xưa nay đều rất quy củ, người lại thông minh ưu tú, thật sự chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.

Tác phong thường ngày cũng không có gì phải bắt bẻ, vậy nên ông vô cùng yên tâm.

Khương Bạch Trà cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, hai người ở chung tóm lại không phải chuyện xấu Hơn nữa kể từ lúc Khương Bạch Trà chuyển đến đây, La Hữu Thành có thể cảm nhận được con gái của mình không vui, tính tình cũng ngày càng khác thường.

La Ngọc Ngữ tuy rằng không nói, nhưng đối với cô con gái cưng này La Hữu Thành lại hiểu hơn ai hết.

La Hữu Thành thở dài, ban đầu còn không biết phải xử lý như thế nào, hiện tại Trì Chiêu đề nghị như thế, vậy thì ông sẽ tranh thủ dùng khoảng thời gian Khương Bạch Trà không có ở đây mà từ từ làm công tác tư tưởng với Tiểu Ngữ.

Riêng chuyện tình cảm của mấy đứa nhỏ, ông muốn quản cũng không được.

"Trà Trà, có muốn đi siêu thị không?" Dọn dẹp xong, Trì Chiêu quay sang hỏi Khương Bạch Trà.

"Được ạ."


Trì Chiêu quang minh chính đại nắm tay Khương Bạch Trà dạo phố.

Nhìn dòng người tấp nập trên đường, lại so sánh với quá khứ, bây giờ có Khương Bạch Trà ở bên cạnh thì làm gì cậu cũng thấy vui.

Hai người ghé vào một siêu thị lớn chuyên cung cấp đồ nhập khẩu gần đó.

Trì Chiêu đẩy xe đẩy, cố ý đi chậm lại, thỉnh thoảng sẽ quay đầu hỏi Khương Bạch Trà, trong mắt đều là nhu hoà mềm mại.

Khương Bạch Trà cũng không khách khí, bắt Trì Chiêu xách theo một đống đồ ăn vặt cho mình.

Lúc hai người đứng ở tủ đông chọn kem đã bị một nữ sinh cầm điện thoại lén chụp lại.

Cặp tình nhân này giá trị nhan sắc cũng cao quá rồi Nữ sinh tóc ngắn hưng phấn, mặt đỏ bừng bắt lấy cánh tay của bạn thân lắc qua lắc lại "Đẹp đôi, đẹp đôi quá Bọn họ thật ngọt ngào "

"Cậu muốn chụp ảnh người khác thì phải được người ta đồng ý biết chưa " Bạn thân nữ sinh kia trợn mắt trắng, có chút bất đắc dĩ.

Cô nhóc này lại gặm couple, lại gặm đường.

"Tôi không dám..."


"Biết rồi, đưa đây, tôi đi cho." Giống như tập mãi thành quen, cô bạn cầm lấy điện thoại của nữ sinh tóc ngắn đi về phía hai người Trì Chiêu và Khương Bạch Trà.

Trì Chiêu nhìn nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đối diện, lại nhìn nhìn Khương Bạch Trà, hai người đều từ trong mắt đối phương nhanh chóng nhận lấy tin tức anh/em không quen cô ấy.

Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa giải thích nguyên nhân một lượt, Khương Bạch Trà cảm thấy không sao cả, chỉ cần chụp cô đẹp một chút thì cô đều không ngại.

Trì Chiêu cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn đem bức ảnh này đặt làm hình nền trong điện thoại.

Tới giờ đi ngủ, Khương Bạch Trà ngồi ở bàn học lấy ra một quyển sổ có bìa màu nâu

007 "Đã bao lâu rồi cô không viết nhật ký "

Khương Bạch Trà "Thì coi như đây là ngày đầu tiên viết đi."

007 "Bây giờ lại còn có người viết nhật ký mà không thành thật cơ á " 007 hận sắt không thành thép nói.

Khương Bạch Trà cười cười không trả lời 007.

Ngươi nhầm rồi, không phải chỉ có mỗi nhật ký đâu

Trường học.

Hiện tại Khương Bạch Trà đang bị chặn trong rừng cây nhỏ trong trường, ngăn cô không phải kẻ nào khác, mà chính là Mục Nhạc Ly.

Dù sao thì người này cũng thường xuyên nổi điên, chỉ là không ngờ tới chân cậu ta đang bó thạch cao mà vẫn rất chịu khó tới tìm cô.

Khương Bạch Trà nghĩ thầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận