Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


"Khương Bạch Trà, cô có biết Tiểu Ngữ khổ sở thế nào không.

Vì sao cứ phải suốt ngày trước mặt cậu ấy một hai khoe ân ái với Trì Chiêu vậy chứ?" Thái độ nói chuyện hình như cũng tốt hơn trước rồi, ít nhất cũng không có tự nhiên la toáng lên.

Khương Bạch Trà nghĩ thầm, đậu má cô khoe ân ái với Trì Chiêu trước mặt La Ngọc Ngữ hồi nào.

Cô và Trì Chiêu không phải chỉ là một cặp đôi bình thường đến không thể bình thường hơn thôi sao.

Chẳng lẽ bắt cô xem Trì Chiêu như kẻ thù mà đối đãi à.

Đầu đuôi sự tình là phải bắt đầu từ sáng nay, hình ảnh Khương Bạch Trà và Trì Chiêu cùng nhau đến trường đã truyền khắp nơi, như một đòn búa giáng xuống càng thêm chắc nịch việc hai họ người đang hẹn hò.

Nhưng một người đứng nhất khối, một người là nhì khối, trường học còn chưa quản thì khi nào tới phiên học sinh như bọn họ..

Điều này khiến La Ngọc Ngữ đau lòng, hiện tại tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện tình cảm của Trì Chiêu và Khương Bạch Trà, một số bài viết còn được đăng lên cả diễn đàn trường.

La Ngọc Ngữ nghe bạn cùng bàn trước sau cùng bạn học trong lớp rôm rả nói chuyện này, rốt cuộc nhịn không được đứng bật dậy.


"Mấy người im lặng một chút được không Tôi thậm chí còn không đọc được sách đây này "

"Tiểu Ngữ, cậu sao thế?" Bạn cùng bàn thấy La Ngọc Ngữ cúi gầm mặt, bộ dáng đều là ấm ức tức tưởi thì có chút khẩn trương trong lòng.

Bên cạnh La Ngọc Ngữ đều là những người thích bênh vực người mình, luôn bảo vệ La Ngọc Ngữ như con, đặc biệt là cái người tính tình chó gặm Mục Nhạc Ly kia.

La Ngọc Ngữ cắn môi trực tiếp chạy ra khỏi phòng học.

Mấy nữ sinh kia bị một loạt động tác vừa rồi của La Ngọc Ngữ làm cho ngu người luôn.

"Hình như cậu ấy vừa mới khóc phải không?"

"Không biết, cậu ta có bị bệnh à?"

"Liệu tên Mục Nhạc Ly kia có tìm đến chúng ta hỏi tội không "

"Chết rồi Hay là tìm cậu ta trước đi, người đâu phiền muốn chết, cái tính không thể hiểu được."


"Tôi không đi, muốn đi thì tự các cậu đi đi, dù sao thì cũng đâu có bằng chứng." Khóc lóc đến nỗi sư thầy cũng không lường được 1 .

1 nghĩa là tự nhiên khóc, không ai hiểu chuyện gì xảy ra.

La Ngọc Ngữ chạy tới bồn hoa mà bản thân thường xuyên đến thăm, ngồi xổm ở đó khóc thật lâu.

Người đầu tiên phát hiện ra cô ta là Tưởng Dược Lân, cậu mới từ chỗ hội học sinh trở về thì nhìn thấy La Ngọc Ngữ đang ngồi xổm nép mình thành một cục nho nhỏ, núp ở kia khóc thút tha thút thít.

Tưởng Dược Lân đưa khăn giấy, La Ngọc Ngữ sụt sịt mũi nói một tiếng cảm ơn.

"Có chuyện gì vậy?" Tưởng Dược Lân ngồi trên ghế dài hỏi La Ngọc Ngữ.

La Ngọc Ngữ lắc lắc đầu, không nói chuyện.

"Là chuyện của Trì Chiêu và Khương Bạch Trà đúng không." Tưởng Dược Lân rũ đầu nhìn La Ngọc Ngữ, vươn tay xoa đầu đối phương trấn an.

"Tôi thật sự...!Thật sự rất thích Trì Chiêu.." Giọng mũi nghẹn ngào uỷ khuất mười phần đáng thương.

"Có phải vì tôi quá ngu ngốc...!Cho nên Trì Chiêu mới không thích tôi..." La Ngọc Ngữ khóc thút thít, đôi mắt thỏ con phiếm hồng nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh Tưởng Dược Lân.

"Tiểu Ngữ rất thông minh, một ngày nào đó Trì Chiêu nhất định sẽ nhìn thấy điểm tốt của cậu" Tưởng Dược Lân giúp La Ngọc Ngữ lau mắt, ánh mắt ôn hoà dịu dàng.

Khương Bạch Trà...!Rõ ràng người này với cậu ta mới cùng là một loại người, dối trá, thích làm bộ làm tịch, thậm chí có đôi lúc cậu cũng không thể nào nhìn thấu được Khương Bạch Trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận