Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


"Cảm...!Cảm ơn..." La Ngọc Ngữ hơi đỏ mặt, đối phương giúp cô lau nước mắt, mặt hai người cách nhau ngày càng gần.

La Ngọc Ngữ có thể thấy được trong ánh mắt đối phương bộ dáng khóc lóc của mình có bao nhiêu thê thảm, cô ta ngượng ngùng cúi đầu

Tưởng Dược Lân lắc đầu nói "Tiểu Ngữ, có còn nhớ trò trốn tìm chúng ta cùng nhau chơi lúc mười tuổi không?"

La Ngọc Ngữ gật gật đầu "Nhớ rõ, là Trì Chiêu tìm được tôi."

"Đúng vậy, chúng ta nhiều người như thế, nhưng chỉ có Trì Chiêu là người đầu tiên tìm được cậu.

Trì Chiêu ấy, có thể nói hai người từ nhỏ đã có tình cảm đặc biệt, nhưng cậu ta lại ngốc nghếch trong tình yêu, cho nên mới lộ ra khẽ hở để Khương Bạch Trà chui vào."

"Thật...!Thật sao?" La Ngọc Ngữ có chút bị thuyết phục bởi những lời nói này.

"Tiểu Ngữ, người con dâu hoàn hảo mà mẹ Trì Chiêu chọn chính là cậu."

"Nhưng Trì Chiêu không thích tôi, cậu ấy thích Bạch Trà...!Bọn họ đã dọn tới sống cùng nhau rồi..." La Ngọc Ngữ nhớ tới Khương Bạch Trà đang sống cùng Trì Chiêu thì càng ủ rũ, cô ta không có cơ hội.


Tưởng Dược Lân nghe thấy hai người kia hiện tại đang sống chung thì sắc mặt càng sa sầm.

Trong ngực nhất thời tràn ngập một loại xao động tối tăm, việc Khương Bạch Trà tự tay phá huỷ một phần tình cảm này, giống như đã đánh vỡ nguồn sống nhiều năm qua của cậu.

Sau khi tạm biệt Tưởng Dược Lân, La Ngọc Ngữ trở về phòng học với đôi mắt phiếm hồng.

Bởi vì cùng học chung một tầng với lớp của Mục Nhạc Ly nên thời điểm cô ta đi đến, Mục Nhạc Ly liền thấy đôi mắt đỏ hoe của La Ngọc Ngữ.

"Là ai?" Sắc mặt Mục Nhạc Ly có chút khó coi, che chở La Ngọc Ngữ dường như đã trở thành một phản xạ có điều kiện của cậu ta.

"Không có gì..." La Ngọc Ngữ nắm chặt ngón tay, ánh mắt hơi mơ hồ.

"Tôi hỏi lại một lần nữa, là ai làm?" Mục Nhạc Ly càng buồn bực, nhỏ lùn này dám giấu cậu

"Tôi...!Tôi chỉ là nghe được Bạch Trà dọn qua với Trì Chiêu nên có chút khổ sở..."


Mục Nhạc Ly mày nhíu càng đậm.

Khương Bạch Trà vậy mà lại ở chung với Trì Chiêu? Bọn họ vẫn còn là học sinh Khương Bạch Trà cái đồ nữ nhân tâm cơ ngu ngốc này, quả thật là muốn chọc cậu tức chết đây mà

"Về phòng học trước đi, có chỗ nào không thoải mái thì đến phòng y tế kiểm tra." Mục Nhạc Ly dặn dò kĩ lưỡng, sau đó chống nạng nhảy khỏi khu tự học.

Cậu muốn tìm Khương Bạch Trà mắng cho cô ta biết hành vi hiện tại có bao nhiêu ngu xuẩn, nhưng tìm mãi không thấy người.

Trên đường hỏi thăm được vài vị cao thủ thì tìm thấy Khương Bạch Trà, vừa mở miệng chính là muốn chất vấn đối phương.

Mục Nhạc Ly muốn nói rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Khương Bạch Trà, cậu ta giống như bị điện giật, bàn tay đang định túm lấy cánh tay Khương Bạch Trà cũng vô thức rụt trở về.

Rõ ràng cậu không có ý này, nhưng không hiểu sao vừa mở miệng lại thành ra chất vấn Khương Bạch Trà và Trì Chiêu khoe ân ái.

"Bạn học Mục, đối với Tiểu Ngữ, tôi chưa từng ở trước mặt cậu ấy nhắc đến nửa chữ Trì Chiêu Trường học lại lớn như vậy, tôi cũng đâu thể cam đoan rằng cậu ấy không thể nhìn thấy tôi và Trì Chiêu ở bên nhau.

Cậu ấy là một người có đầy đủ tay chân, còn tôi cũng không phải là người có tâm linh tương thông." Khương Bạch Trà bất đắc dĩ nói.

"Mấy người không thấy bản thân rảnh quá sao? Hết cậu, rồi đến Tưởng Dược Lân, Bạch Tiểu Tiểu cũng như vậy.

Là bởi vì mấy người là bạn bè tốt của Trì Chiêu? Hay là do mấy người và La Ngọc Ngữ cùng nhau lớn lên?" Khương Bạch Trà cười nhạo một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận