"Tôi...!Không có..." Mục Nhạc Ly không có khí lực phản bác, cả người tái nhợt.
Sự chán ghét trong mắt Khương Bạch Trà như dao găm đâm Mục Nhạc Ly đau đớn, một tay chống nạng của cậu ta khẽ run.
Bởi vì vừa nãy gấp gáp, lại đi đường dài, chân cậu ta đã có điểm đau nhức.
Không phải như thế Hiện tại cậu cơ bản không có ghét bỏ Khương Bạch Trà, hay nói đúng hơn là từ trước đến nay cậu chưa từng thật sự ghét bỏ Khương Bạch Trà.
Mục Nhạc Ly dựa vào thân cây, trên trán đã lấm tấm không ít mồ hôi.
Cậu vốn không hề nghĩ đến việc sẽ khiến Khương Bạch Trà tổn thương, Khương Bạch Trà đã cứu cậu một mạng, cậu chỉ muốn nhắc nhở đối phương mà thôi.
Nhưng chính là không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy Khương Bạch Trà thì sự bình tĩnh thường ngày của bản thân đều không cánh mà bay.
Mục Nhạc Ly chán nản nhìn bóng lưng Khương Bạch Trà rời đi, uỷ khuất đến mắt đỏ au.
Bóng lưng càng lúc càng xa khiến Mục Nhạc Ly khó chịu không thôi, có phải bây giờ đến nói chuyện với cậu cô cũng lười rồi không?
Cổ họng Mục Nhạc Ly như bị dồn một cục bông, vừa khổ tâm vừa khó chịu không nói lên lời.
Sau khi tan học, Khương Bạch Trà cùng Trì Chiêu đến siêu thị, trên đường về lại nhặt được một con mèo hoang mới sinh.
Mèo con trốn trong bụi cỏ, người dính bẩn, tiếng kêu mỏng manh yếu ớt.
Nếu bỏ mặc nó ở đây thì không bao lâu nữa sẽ chết.
Khương Bạch Trà đi qua, đặt mèo nhỏ lông sọc cam lên áo khoác mà Trì Chiêu vừa cởi ra.
"Gần đây có cửa hàng thú cưng nào không nhỉ?" Khương Bạch Trà xoa đầu mèo con hỏi Trì Chiêu.
"Có." Ở đây có rất nhiều người nuôi thú cưng.
Mặc dù tiểu khu của Trì Chiêu ít người sinh sống, nhưng luôn có người dắt chó đi dạo hai lần một ngày.
Cửa hàng thú cưng ở nơi này cũng phải có một hai chỗ.
Khương Bạch Trà tìm trên điện thoại, cách đây không xa đúng là có một cửa hàng chăm sóc vật nuôi.
Mèo con được để lại cửa hàng, bác sĩ nói cần phải quan sát thêm hai ngày, vì vậy đến ngày thứ ba bọn họ mới quay lại.
Trên đường về, Khương Bạch Trà hồ hởi nói "Trì Chiêu, hay là chúng ta nuôi mèo đi " Cô kéo tay áo Trì Chiêu, trong lời nói đều là hưng phấn cùng chờ mong.
Lông xù xù, rất đáng yêu nha, còn hay làm nũng kêu "meo meo" nữa.
"Em thích là được." Trì Chiêu trả lời, cậu cũng không quá chán ghét loại mèo cưng này.
Nếu Khương Bạch Trà đã thích, vậy thì cứ nuôi thôi.
Ba ngày sau, mèo con được đưa đến chung cư của Trì Chiêu, Khương Bạch Trà trước đó đã đặt rất nhiều cát mèo và vài món đồ chơi.
Phần lớn những thứ này đều do Khương Bạch Trà chọn mua, Trì Chiêu cơ bản không có ý kiến.
Đến cuối tuần, Khương Bạch Trà vận một chiếc sơ mi cổ tròn của Trì Chiêu, tối qua sau khi hai người làm xong cô cũng không về phòng mình.
Khương Bạch Trà buổi sáng thích nhất là mặc đồ của Trì Chiêu như quần áo ở nhà, vạt áo dài qua gối kết hợp với quần ngắn, vừa gọn gàng lại thoải mái.
Trì Chiêu không có ở nhà, Khương Bạch Trà đi chân trần vào bếp, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua rồi trở lại phòng khách bật tivi, bắt đầu hưởng thụ ngày cuối tuần của riêng mình.
Xem phim truyền hình là sở thích của Khương Bạch Trà sau khi sống chung với Trì Chiêu
Với sự giúp đỡ của Trì Chiêu, thời gian làm bài tập của cô đã giảm đi một nửa so với trước đây.
Nếu có gì không hiểu thì có thể trực tiếp đi hỏi Trì Chiêu, vả lại Khương Bạch Trà vốn rất thông minh, chỉ cần chỉ một chút là hiểu