Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Có Trì Chiêu bên cạnh, việc học tập thật sự rất thuận lợi.

Nói tóm lại, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Trì Chiêu vô cùng phong phú, khiến Khương Bạch Trà càng có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn, dẫn đến hình thành sở thích xem phim truyền hình này.

Mặc kệ là hay hay dở, cô đều có thể xem một cách ngon lành, làm 007 nhiều khi cũng bó tay không hiểu nổi.

Có vẻ Khương Bạch Trà sẽ không bao giờ thấy chán mấy cái tình tiết cẩu huyết tẻ nhạt này.

Mà hiện tại, Khương Bạch Trà đang ngồi trên thảm, đôi chân thon dài bị thảm đen bao phủ như phát ra ánh sáng, trắng đến người ta loá mắt.

Sáng sớm cô có thể cột tóc đuôi ngựa, dựa vào sô pha tùy ý bắt chéo hai chân, cắm ống hút uống sữa chua một cách thoải mái.

"Hô ...!Sữa Chua cũng thích xem mấy bộ phim cẩu huyết này à?" Khương Bạch Trà bế Sữa Chua nằm lên đùi mình, cười tươi đối diện với đôi mắt mèo tròn xoe.

Con mèo nhỏ vừa được nhặt về có tên chính thức là Sữa Chua, đây là do Trì Chiêu đặt cho.

Khi Khương Bạch Trà hỏi Trì Chiêu có muốn đặt tên cho mèo con không, vừa lúc cô đang uống sữa chua, Trì Chiêu thấy vậy liền nghĩ ngay cái tên này.


Khương Bạch Trà nghe xong thì ôm bụng cười ngất, còn khen Trì Chiêu rất biết dùng chữ, đặt tên rất hay.

Sữa Chua.

Khương Bạch Trà cảm thấy Trì Chiêu đúng là một cao thủ đặt tên.

Cô đây chính là yêu chết "sữa chua"

Sữa Chua cuộn mình trong ổ, gần đây nó đã lớn thêm không ít, cũng nghịch ngợm hơn trước rất nhiều Nhìn thấy Khương Bạch Trà đang ngồi trên sô pha, nó lập tức phóng đến nhảy lên đùi cô, ủi ủi cái đầu nhỏ vào bụng Khương Bạch Trà, thân mình đáng yêu cuộn lại, chẳng bao lâu sau lại bị Khương Bạch Trà bế lên.

"Thật đáng yêu, hay là để mi làm con của ta và Trì Chiêu nhỉ " Khương Bạch Trà sờ sờ mèo con.

Nghe Sữa Chua kêu meo meo vài tiếng, cô tiếp tục xoa xoa cái bụng nhỏ của nó, Sữa Chua cũng trực tiếp vạch bụng ra để Khương Bạch Trà sờ.

"Thoải mái như vậy?" Khương Bạch Trà cười rộ lên.

Khương Bạch Trà sờ mèo sờ đến nghiện, điện thoại bên cạnh đột nhiên sáng lên hiển thị tin nhắn chưa đọc.

Khương Bạch Trà mở nhật ký trò chuyện ra, là Trì Chiêu nhắn tới.


Cậu nói hôm nay có lẽ không về được, dặn Khương Bạch Trà ít ăn cơm hộp lại.

Cậu đã đặt sẵn một phần ăn, dặn cô nhớ phải mở cửa lấy.

Khương Bạch Trà tắt máy, ném vỏ sữa sang bên cạnh, bàn tay thỉnh thoảng vuốt ve lông Sữa Chua.

Là nhà họ Trì phải không? Hình như gần đây Trì Chiêu về nhà nhiều hơn trước kia thì phải.

Sáng sớm hôm sau, Trì Chiêu trở lại.

Bởi vì là ngày cuối tuần nên mới về đã ôm lấy Khương Bạch Trà vừa hôn vừa mút, y như một chú chó to xác thích làm nũng.

Khương Bạch Trà có thể nhận ra tâm trạng Trì Chiêu sau khi về nhà lần này không tốt lắm, bên gò má cậu có vết xanh tím như bị thứ gì đó đập vào.

Trì Chiêu dường như rất bất an, thô bạo ấn Khương Bạch Trà trên sô pha, hạ căn chống giữa bắp đùi cô.

Từ lúc Khương Bạch Trà dọn vào đến giờ, số lần hai người làm rất ít, áo mưa vẫn xếp đầy trong ngăn tủ.

Khương Bạch Trà khó mà có thể tưởng tượng được một người vẻ mặt lúc nào cũng "người sống chớ gần" như Trì Chiêu lại mua nhiều áo mưa đến vậy.

"Cười gì thế?" Trì Chiêu uỷ khuất gặm môi dưới của cô.

"Là do em quá thích Trì Chiêu, chỉ cần nghĩ đến Trì Chiêu liền không kiềm được hạnh phúc." Khương Bạch Trà tì vào trán Trì Chiêu vui vẻ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận