Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Khương Bạch Trà trước một tuần nhận được điện thoại của La Hữu Thành, đối phương hỏi thăm tình hình gần đây của cô, hỏi cô có thiếu thốn gì không.

Khương Bạch Trà liền nói ông không cần phải lo lắng, bản thân sống rất tốt, Trì Chiêu cũng thường xuyên giúp cô ôn bài.

Điều này khiến La Hữu Thành rất yên tâm.

La Hữu Thành có chút hối hận vì đã đồng ý để Khương Bạch Trà đến sống với Trì Chiêu.

Ông tự cảm thấy chính mình đã quá xúc động, đợi đến khi suy nghĩ lại thì người cũng đã dọn đi rồi.

Hai người bình thường nhất định sẽ có nhiều bất tiện.

Khi ông hỏi Khương Bạch Trà có muốn trở về không, Khương Bạch Trà chỉ trấn an, nói bản thân sống chung với Trì Chiêu khá tốt.

La Hữu Thành cũng vì vậy mà yên tâm.

Đến khi gần kết thúc cuộc gọi, La Hữu Thành có mời Khương Bạch Trà tới tham dự buổi tiệc thành niên của La Ngọc Ngữ.

Thứ bảy, thuận tiện cho cô đến cùng Trì Chiêu.

Hình như lúc ấy bản thân cô đã nói vậy, Khương Bạch Trà nhớ lại.


Nhưng đến thứ bảy, Trì Chiêu bị mẹ Trì gọi về nên không thể đi cùng cô.

Hôm nay Khương Bạch Trà mặc một kiện váy màu vàng nghệ thoải mái, eo thắt một chiếc dây lưng cùng màu, cổ áo chữ V lộ ra một đoạn ngắn xương quai xanh.

Khương Bạch Trà vén lên những sợi tóc mai, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhẹ.

Điện thoại hiển thị tin nhắn của Trì Chiêu gửi tới.

Trì Chiêu bị mẹ Trì gọi về, nói là phải chuẩn bị một món quà thật đặc biệt cho La Ngọc Ngữ.

Thiếu nữ chắc chắn muốn tuổi mười tám của mình phải thật đặc biệt.

Trì Chiêu cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nhờ Lý Phóng tới đón Khương Bạch Trà.

Màn hình điện thoại tối đi, Khương Bạch Trà tiếp tục ngắm nghía trước gương lớn.

Chậc, hoàn hảo

Lý Phóng rất nhanh đã tới.

Khương Bạch Trà nhận được điện thoại của cậu ta, lấy đôi giày thể thao màu trắng bên cạnh mang vào rồi mở cửa đi ra ngoài.


"A...!Xin chào." Lý Phóng nhìn thấy Khương Bạch Trà thì xấu hổ gãi tóc.

Cậu và Khương Bạch Trà với nhau lần nào, thật sự là không có thân thiết.

Nhưng Trì Chiêu đã mở lời nhờ cậy, cậu cũng không thể không đồng ý.

Chủ yếu là bạn bè trong nhóm cậu luôn có thành kiến với Khương Bạch Trà, Lý Phóng tuy rằng ngày thường không mấy quan tâm chuyện này, nhưng hiện tại đối mặt với cô thì tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, có lẽ Trì Chiêu cũng thấy được ác ý của những người khác đối với Khương Bạch Trà nên mới kêu Lý Phóng qua đây đón người.

"Làm phiền rồi, bạn học Lý Phóng." Khương Bạch Trà vờ như không thấy sự ngượng ngùng giữa hai người mà lễ phép chào hỏi nam sinh tóc ngắn.

Thật ra nguyên nhân Trì Chiêu nhờ vả Lý Phóng là vì cậu ta lớn tuổi hơn hai người bọn họ, còn có bằng lái, kỹ thuật lái xe cũng không tệ.

"Trì Chiêu có chút việc, lát nữa đến chỗ tiệc chắc là có thể tìm thấy cậu ấy." Lý Phóng hơi cứng nhắc, thực sự cậu ta không quen nói chuyện với kiểu con gái như Khương Bạch Trà.

"Được, cảm ơn " Khương Bạch Trà vô tình giúp Lý Phóng hoá giải xấu hổ trong lòng.

Ấn tượng của Lý Phóng đối với Khương Bạch Trà đã rõ ràng hơn.

Cậu ta không nghĩ tới Trì Chiêu sẽ thích dạng nữ sinh ôn nhu, bề ngoài xinh đẹp an tĩnh thế này.

Khương Bạch Trà ngồi vào xe liền tự giác thắt dây an toàn.

Trên xe Lý Phóng đều là nhạc Rock "n roll, tiết tấu mạnh mẽ dồn dập.

"Cô thích thể loại nào?" Lý Phóng khởi động xe rồi quay sang hỏi Khương Bạch Trà, cậu ta cảm thấy Khương Bạch Trà nhất định sẽ không thích loại nhạc này.

Nhưng sự yên tĩnh quá mức khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm trầm mặc, cậu ta nhất thời xấu hổ không biết phải làm sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận