Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


"Sao cũng được, tôi không có sở thích nhất định." Khương Bạch Trà trả lời, suy nghĩ tích cực hơn thì, cô đúng là không có một gu nhất định.

"Nghe Rock and roll được không?"

"Tôi rất thích." Khương Bạch Trà mỉm cười, Lý Phong nhìn nụ cười đầy ý tứ của thiếu nữ bên ghế phụ thì ngượng ngùng khụ khụ hai tiếng, cảm thấy đối phương chắc chắn đã nhìn thấu được suy nghĩ của mình.

Trong xe của cậu chỉ có rock "n roll

Khương Bạch Trà thật là chu đáo hiểu chuyện.

Đây là ấn tượng đến hiện tại của Lý Phòng về Khương Bạch Trà.

Hơn nửa tiếng đi đường cuối cùng cũng tới nơi, xe của Lý Phóng rất nhanh được nhân viên khách sạn đỗ đến nơi có vị trí đẹp.

"Đi thôi, Trì Chiêu đang ở bên trong."

Người phục vụ mặc đồ trắng đen dẫn Lý Phóng và Khương Bạch Trà vào trong sảnh chính.

Diện tích bên trong rất lớn, trang hoàng vô cùng xa hoa lộng lẫy, ở giữa đại sảnh có treo đèn chùm phục cổ, phía dưới là dòng nước uốn lượn rực sáng.


Người hầu đẩy vào cửa lớn của lầu hai, Lý Phóng và Khương Bạch Trà cùng nhau đi vào.

Mọi người đến rất đông, không khí náo nhiệt, từng tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện.

Có không ít bạn học tiến đến chào hỏi Khương Bạch Trà.

Cô cũng tươi cười đáp lại, nhưng nhìn một vòng không thấy Trì Chiêu lại nhăn mày.

Lý Phóng cũng không tìm được Trì Chiêu, thấy Khương Bạch Trà nhíu mi liền nói "Đừng lo, Trì Chiêu hẳn là đang ở chỗ Tiểu Ngữ."

Lý Phóng cũng không dám đưa Khương Bạch Trà đi tìm người, nơi đó có vài người không thích Khương Bạch Trà.

Nếu đưa Khương Bạch Trà qua nhất định sẽ xuất hiện cảnh tượng xấu hổ, chi bằng cứ để Khương Bạch Trà tìm chỗ nào đó ngồi xuống đã.

"Cô ngồi đây trước đi, nếu đói có thể ăn chút gì lót bụng."

"Cảm ơn." Khương Bạch Trà cảm kích nhìn Lý Phóng.

Ngồi xuống sô pha, kiểm tra điện thoại mấy lần cũng không thấy Trì Chiêu nhắn tin đến.

Khương Bạch Trà vô giác sờ điện thoại trong tay, cả người có hơi thất thần.


"Đây, nghe nói tay có chút xa cách cười ngượng ngùng liền đem cho cô ít đồ ngọt, cũng làm bộ không có gì ngồi xuống bên cạnh.

Khương Bạch Trà nhìn bánh pudding và bánh kem nhỏ xinh trước mặt, chần chờ hồi lâu mới nhận lấy, cũng không quên nói một tiếng "cảm ơn" với Lý Phóng.

"Từ lúc lên xe tới giờ cô đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi." Lý Phóng ngượng ngùng sờ một bên má.

Cậu ta không đành lòng bỏ mặc bạn gái của Trì Chiêu ở đây một mình.

Hơn nữa nhan sắc của Khương Bạch Trà thật sự quá thu hút, hôm nay lại đông người như vậy, nói thật trong lòng cậu ta cũng không yên tâm.

Tỉ dụ như đám người Tiền Chính kia, vừa đúng lúc hôm nay Tiền Chính cũng có mặt ở đây.

Lý Phóng đã chứng kiến qua nhiều cảnh tượng trước đó, có những điều không cần nói ra nhưng trong lòng đều biết rõ.

Không ít nữ sinh như Khương Bạch Trà từng bị chơi đùa, thậm chí có người còn bị chơi tới chết.

Nếu không phải vì kiêng dè Trì Chiêu thì nói không chừng Khương Bạch Trà đã bị hàng trăm ánh mắt ngoài kia ăn tươi nuốt sống.

Nếu không phải Khương Bạch Trà sớm quen biết Trì Chiêu, thì một cô gái không có chỗ dựa như cô nhất định đã bị ăn đến xương cốt cũng không còn.

Nói cách khác, đây chính là những gì mà nguyên chủ đã gặp phải.

Bị người ta cưỡng gian, sau đó liên tục bị đả kích, cuối cùng là trực tiếp tự sát.

"Tôi chỉ là muốn cảm ơn cậu thôi mà." Khương Bạch Trà xấu hổ cắn môi cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận