Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Vừa ăn xong một cái bánh pudding, phía trên sân khấu liền bắt đầu xôn xao.

La Ngọc Ngữ mặc một chiếc đầm công chúa bồng bềnh màu trắng, tóc được búi lên lộ ra cái trán trơn bóng, bên trên cài một chiếc vương miện nhỏ, thoạt nhìn vừa ngọt ngào lại xinh xắn đáng yêu

Mọi người vây quanh cô ta, Trì Chiêu cũng ở trong số đó, Khương Bạch Trà chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy Trì Chiêu

Tóc của cậu được vuốt ngược lên, trên trán loã xoã vài sợi tóc đen, đôi mắt hơi rũ khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc bên trong.

Đây là lần đầu tiên Khương Bạch Trà chứng kiến Trì Chiêu ăn mặc lịch lãm như vậy, phong thái nổi loạn của thiếu niên hoà lẫn với khí chất đàn ông, vừa mâu thuẫn lại hấp dẫn chí mạng.

Tay áo nhăn nhúm của Trì Chiêu được sắn lên, lộ ra xương cổ tay trắng ngọc với những đường nét tinh tế.

Hẳn là bọn họ vừa cùng nhau náo nhiệt, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến soái khí của người này.

Ngược lại càng khiến Trì Chiêu trông có chút ngỗ ngược, khiến người ta càng không dời được mắt.

Trong mắt Trì Chiêu lộ ra không kiên nhẫn, "kinh hỉ" trong miệng mẹ Trì chính là bắt cậu mặc bộ đồ vest và tạo một kiểu tóc như đi dự tiệc.


Cậu thấy mình chẳng khác gì con khỉ trong vườn bách thú bị người ta dòm ngó.

Giống như có thần giao cách cảm, Trì Chiêu vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Khương Bạch Trà.

Đối phương hiện giờ đang ngồi trên sô pha cách đó mấy mét tươi cười chào cậu, một tay khác còn đang bận rộn cầm dĩa bánh pudding nhỏ đã ăn được một nửa.

Trì Chiêu dùng tay ra hiệu cho Khương Bạch Trà chờ mình.

Thở dài một hơi, Trì Chiêu mất kiên nhẫn nới lỏng cổ áo, vừa muốn dạt đám đông đi ra thì bị kéo lại, "Trì Chiêu, đến đây nhanh lên, Tiểu Ngữ chuẩn bị cắt bánh kem rồi, cậu không thể đi được đâu"

Trì Chiêu tiếp tục hướng về phía Khương Bạch Trà nhưng lần này bị chắn mất tầm nhìn, không thể thấy người nữa.

Trì Chiêu thật sự chỉ muốn bỏ quách đi cho xong, nhưng đây là tiệc mừng của La Ngọc Ngữ, cậu không thể trút giận được lên người cô ta được.

"Cậu không đi à?" Khương Bạch Trà nghi hoặc hỏi Lý Phóng ngồi bên cạnh.


"Nhiều người như vậy, thiếu tôi cũng không sao." Lý Phóng ra vẻ không sao đâu xua tay với Khương Bạch Trà, sau đó đeo tai nghe lên bắt đầu chơi game.

Hai người tiếp tục chờ, Lý Phóng không nhịn được lên tiếng hỏi Khương Bạch Trà "Cô cứ ngồi như vậy mà không thấy chán à?"

Khương Bạch Trà vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, thỉnh thoảng sẽ ăn chút gì đó.

Mỗi khi có người muốn tiếp cận Khương Bạch Trà thì đều bị Lý Phóng ngồi kế bên nói vài câu phải ngượng ngùng rời đi.

Khương Bạch Trà hẳn là không nghĩ tới, một nam sinh thần kinh thô như cậu ta lại có một mặt cẩn thận như vậy.

Người này ngồi đây không chịu đi thật ra chính là vì cô.

"Lý Phóng, thì ra là anh ở đây " Một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh đi tới, người này chính là Lý Miên Miên, bởi vì lo lắng mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa Trì Chiêu và La Ngọc Ngữ nên luôn chạy tới canh chừng.

Lý Miên Miên cũng không thể nói là tính cách không tốt, chỉ là quá mức dính người.

Lúc nhỏ mỗi lần nhìn thấy Trì Chiêu đều sáp lên người cậu, lớn lên không học cùng cao trung thì đỡ hơn một tí, chẳng qua cũng sẽ thường xuyên dò hỏi Lý Phong về tình hình gần đây của Trì Chiêu

Lý Phóng nghĩ đến hai người là họ hàng thân thiết, mối quan hệ của cậu và Lý Miên Miên cũng không tệ.

Hơn nữa trừ bỏ việc quá chấp nhất Trì Chiêu thì cô nàng này cũng không có tật xấu nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận