Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Cậu ta tháo tai nghe, bất lực nói "Bà cô của tôi ơi, em mau đi tìm Trì Chiêu của em đi " Nói xong thì đột nhiên ý thức được gì đó, cậu ta chột dạ nhìn Khương Bạch Trà một cái, thấy cô vẫn bình thường thì mới nhẹ nhàng thở phào.

"Lý Phóng, anh còn không thành thật nói cho em biết, có phải anh Trì Chiêu có bạn gái đúng không?" Lý Miên Miên nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Phóng, cũng chưa từng chớp mắt.

Gần đây Trì Chiêu rất lạ, mà giác quan thứ sáu của cô ta luôn rất chuẩn.

"Còn nữa, người này là ai? Lý Phóng, đừng nói đây là bạn gái của anh đấy nhé?" Lý Miên Miên trợn mắt, nếu để ông nội Lý Phóng biết thằng cháu đích tôn của mình mới cao trung đã lo yêu đương thì còn không đánh gãy chân cậu ta.

"Em đừng nói bậy " Lý Phóng xém phun nước, mặt cậu ta nóng lên.

Em gái nhỏ Lý à, đây chính là bạn gái của anh Trì Chiêu của em đó.

"Xin chào, tôi tên Lý Miên Miên, cô trông thật xinh đẹp." Lý Miên Miên đích thực là một nhan khống lâu năm, bằng không cũng sẽ không đu bám Trì Chiêu như khỉ đu cây nhiều năm như vậy, mặc dù trong đó cũng có chút nguyên nhân là vì không ưa La Ngọc Ngữ nên mới thích tranh giành với cô ta.

"Cô cũng rất đáng yêu"

"Thật không?" Lý Miên Miên được khen thì vui đến bay lên mây, Lý Phong đứng bên cạnh nghe được liền làm mặt quỷ ghét bỏ.


"Tôi đi vệ sinh một chút." Khương Bạch Trà đứng dậy, lịch sự cười với hai người họ rồi xoay lưng ra ngoài.

Từ phòng vệ sinh bước ra, Khương Bạch Trà đứng rửa tay ở bệ rửa bên ngoài, nơi này đúng là chỗ của kẻ có tiền, đến bệ rửa tay cũng mạ vàng lấp lánh.

Khương Bạch Trà nhìn gương mặt xa lạ nhạt cong lên.

Cá lớn cắn câu rồi.

Ra khỏi nhà vệ sinh, cô thấy Mục Nhạc Ly đang đứng dựa lưng vào tường.

Đối phương mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, cơ thể cao gầy nửa dựa vào tường, mái tóc ngắn che đi đôi mắt đen láy, hai tay cậu đút trong túi quần, cả người có chút mệt mỏi.

Khương Bạch Trà liếc một cái, làm như không thấy muốn lướt qua, lại bị Mục Nhạc Ly một phen kéo lại.

Cảm xúc mềm mại ấm áp khiến tay Mục Nhạc Ly rụt về, đầu ngón tay cơ hồ nóng lên.

"Khương Bạch Trà." Âm thanh Mục Nhạc Ly hơi khàn, giọng nói khô khốc.


"Nếu cậu không có việc gì thì tôi đi đây." Khương Bạch Trà nhìn thoáng qua thiếu niên đang suy sụp trước mắt, trong lòng không có nổi một chút tia đồng cảm.

"Chờ tôi nói xong đã." Dưới tình thế cấp bách, Mục Nhạc Ly kéo cánh tay Khương Bạch Trà một lần nữa, lần này lại nắm chặt không buông.

"Tôi tới là muốn xin lỗi cô, trước kia vì thành kiến nên lúc nào tôi cũng tìm cô gây rắc rối.

Tôi nhằm vào cô như vậy, nhưng cô vẫn rộng lượng cứu tôi.

Khương Bạch Trà, tôi biết sai rồi..." Mục Nhạc Ly gắt gao nhìn Khương Bạch Trà, sợ mình chẳng may lại bỏ lỡ biểu cảm nào đó của cô.

"Ừ, tôi biết rồi.

Giờ tôi đi được chưa?" Tha thứ hay không liên quan gì tới tôi? Đó là quyết định của nguyên chủ.

Miệng Mục Nhạc Ly mấp máy, Khương Bạch Trà bình thản như vậy khiến cậu ta khó chịu không thôi.

Trong lòng đắng chát, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Từ khi Khương Bạch Trà xuất hiện, La Ngọc Ngữ khổ sở, cậu tìm cô quấy rầy.

Khương Bạch Trà và Trì Chiêu yêu nhau, cậu lại bị chọc tức, tiếp tục làm phiền Khương Bạch Trà.

Khương Bạch Trà cả đêm không về, cậu vẫn là phẫn nộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận