Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Giống như một tên nhóc vụng về đến tuổi dậy thì muốn hấp dẫn ánh mắt của người khác phái, nhưng đợi đến lúc cậu nhận ra thì đã quá muộn, tất cả mọi thứ đều bị chính tay cậu đạp đổ.

"Vậy cô...!Tha thứ cho tôi sao?" Mục Nhạc Ly dè dặt hỏi.

"Bạn học Mục, tôi thấy cậu ngoại trừ đôi lúc thái độ có hơi kém một tí, mấy cái còn lại đều không cần tôi phải tha thứ, cậu nói đúng không?"

"Không...!Không phải...!Phải xin lỗi..." Âm thanh Mục Nhạc Ly ngày càng nhỏ, Khương Bạch Trà đi rồi, cái hất tay vô tình đánh gục cậu, thân hình thiếu niên quạnh quẽ đứng yên không nhúc nhích.

"Mục Nhạc Ly, cậu có biết bộ dáng hiện tại của mình nực cười thế nào không?" Tưởng Dược Lân một thân tây trang đi tới, gương mặt tuy chứa ý cười nhưng đôi mắt lại đen kịt không cảm xúc.

"Đây là nguyên nhân khiến cậu huỷ việc đánh cược giữa chúng ta?"

Mục Nhạc Ly thẹn quá hoá giận, "Liên quan gì tới cậu " Đừng tưởng cậu ta không nhìn ra được dã tâm của người này.

"Mục Nhạc Ly, cậu thích Khương Bạch Trà." Tưởng Dược Lân vặn khớp cổ tay, trực tiếp cho Mục Nhạc Ly một quyền.

Tại sao lại thích Khương Bạch Trà? Rõ ràng không được như thế.


Khương Bạch Trà không xuất hiện, tất cả mọi người đều tốt.

Đến lúc cô ta xuất hiện, không những Trì Chiêu, còn có cậu, còn có những người khác, tất cả đều bị Khương Bạch Trà câu dẫn.

"Con mẹ nó, Tưởng Dược Lân, mày muốn chết " Cú đấm sượt qua mặt Mục Nhạc Ly, may mà cậu ta tránh được nên không sao, bằng không mũi cậu ta nhất định sẽ bị đối phương đánh gãy.

Hai người ở phía sau hội trường xông vào nhau đánh đến khó phân thắng bại.

Giống như hai con báo hoang giận dữ lao vào đánh đối phương đánh đến một sống một còn.

007 Cô cố ý?

Khương Bạch Trà Là bọn họ tự đánh nhau, liên quan gì đến ta?

007 Mục Nhạc Ly thích cô từ khi nào kia chứ Sao nó lại không biết

Khương Bạch Trà Bởi vì ta là bạch nguyệt quang, hiểu không.

Cái máy số liệu như ngươi thì làm sao mà hiểu được tình cảm của nhân loại.


007 ...!Nó không còn lời nào để trăn trối.

007 nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của Khương Bạch Trà, nó cảm thấy ký chủ sắp làm chuyện hệ trọng gì đó Nhưng nó không tìm ra manh mối

Lúc quay về đại sảnh, Trì Chiêu đang ngồi ở chỗ vừa nãy của Khương Bạch Trà, cả người toát ra hơi thở "người sống chớ tới gần".

Lý Miên Miên ở bên cạnh rón rén không dám lại gần, cô ta nhát gan.

Trì Chiêu thả lỏng cơ mặt, mím môi, đầu tóc có hơi rối, bên trên dính không ít pháo giấy nhiều màu

Khương Bạch Trà đi tới ngồi xuống bên cạnh Trì Chiêu, Lý Miên Miên lập tức trợn tròn hai mắt.

Đã xảy ra chuyện gì? Sao đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng? Cô ta vừa nhìn thấy cái gì thế này???

Trì Chiêu tựa vào vai Khương Bạch Trà, vòng tay ôm lấy eo cô, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thì thầm vào tai Khương Bạch Trà "Trà Trà...!Anh mệt quá..." Trong lời nói có bao nhiêu đáng thương.

"Bữa tiệc kết thúc là có thể về nhà, cố chịu đựng một chút nữa thôi." Cần cổ Khương Bạch Trà bị Trì Chiêu cọ cọ, cảm giác hơi nhột khiến cô muốn bật cười.

"Đừng mà Nhột quá." Mặc kệ Khương Bạch Trà đẩy đẩy, đầu của Trì Chiêu vẫn không xi nhê gì.

Ánh mắt Lý Miên Miên mơ hồ, đối với Khương Bạch Trà vô cùng căm phẫn, cô ta không biết thì ra Trì Chiêu cũng có một mặt ấu trĩ như vậy.

Lý Miên Miên hổn hển thở mạnh, lồng ngực khó chịu như bị ai đó đấm vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận