Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Thiếu nữ đang ngủ say bị đau lập tức tỉnh lại, khoé mắt nhàn nhạt lệ ý, bị thao đau chỉ có thể run rẩy co thân mình nức nở.

Mục Nhạc Ly mạnh mẽ xoa nắm hai luồng nhũ thịt ngây ngô, một bên ngậm mút phát ra tiếng "chậc chậc".

Bây giờ cậu làm gì còn chút thương hoa tiếc ngọc nào, trong đầu chỉ muốn đem Khương Bạch Trà thao hỏng.

Nghĩ đến người bên dưới cũng từng bị Trì Chiêu nhiều lần đè lên thì trong lòng ganh ghét không thôi, thẳng lưng đem huyệt khẩu kiều nộn cắm đến biến dạng.

Đôi vú phủ đầy dấu hôn bị Mục Nhạc Ly thao đến đong đưa, núm vú đỏ hồng bị nghiền ngẫm không ngừng.

Khương Bạch Trà bị thao đến vừa khóc vừa kêu, Mục Nhạc Ly lại vô cùng sung sướng.

Côn thịt cắm trong nhục huyệt chặt chẽ ấm nóng, nằm trên người cô, ghé vào tai cô thở dốc "Trà Trà...!Trà Trà..."

Cả tinh thần và thể xác của Mục Nhạc Ly đều vui sướng, hai tay nâng chân của Khương Bạch Trà đem người bế lên đè trên vách đá thao cắm.


Đến cuối cùng, từng luồng tinh dich đặc sệt bắn vào bên trong cơ thể Khương Bạch Trà.

Mục Nhạc Ly sau khi tỉnh lại thì hoảng hốt trống rỗng.

Chất lỏng trắng đục dưới đáy quần như đang cười nhạo cậu ta, khiến Mục Nhạc Ly không dám đối diện với chính mình.

Cậu căn bản không thể tự lừa dối bản thân được nữa, cậu chính là thích Khương Bạch Trà, thích đến không chịu được.
Khương Bạch Trà đến văn phòng hội học sinh giao bản thảo cho buổi phát thanh của lớp.

Gõ cửa đi vào, bên trong đúng là Tưởng Dược Lân.

Cậu ta ngồi ở bàn làm việc, sống mũi đeo một chiếc kính viền mỏng, vết thương trên má vẫn chưa tan hết máu bầm.

Ánh mắt dừng trên người Khương Bạch Trà, cậu mím môi, đôi mắt sâu thẳm nặng nề.


Cảm xúc của Tưởng Dược Lân đối với Khương Bạch Trà rất phức tạp, không thể chỉ dùng vài ba câu là có thể nói được.

Cậu đã để mắt đến Khương Bạch Trà từ ngày đầu tiên đến trường.

Mới đầu là vì La Ngọc Ngữ, nhưng càng về sau, quan sát Khương Bạch Trà dường như đã trở thành thói quen của cậu, đợi đến lúc Tưởng Dược Lân giật mình phát hiện thì cảm thấy hổ thẹn không thôi.

Tưởng Dược Lân có thể nhìn thấy hình bóng của mình phảng phất trên người Khương Bạch Trà, cùng là loại người luôn thích giả nhân giả nghĩa, chỉ có điều, Khương Bạch Trà sống chân thật hơn cậu rất nhiều Cô thích Trì Chiêu thì sẽ trực tiếp thổ lộ, cũng không hề che giấu tình cảm của mình.

Cậu không cách nào hiểu được Khương Bạch Trà, nữ nhân này luôn lạnh nhạt với gia đình của chú mình, với hai người em họ thì đầy rẫy tâm cơ.

Nhưng bây giờ cô lại dịu dàng, đối với Trì Chiêu vĩnh viễn là thích, là cười, ánh mắt luôn sáng ngời rực rỡ.

Ban đầu Tưởng Dược Lân chỉ đơn giản muốn tách Khương Bạch Trà và Trì Chiêu ra, nhưng ngay hiện tại chính cậu cũng không thể chắc chắn, rốt cuộc tại sao bản thân phải cố chấp muốn chia tách hai người họ như vậy? Cậu theo bản năng lặng lẽ đem đáp án chôn vào đáy lòng.

Tưởng Dược Lân thuộc mẫu người thích tự mình hành động, đương nhiên trong đó cũng không thể thiếu một chút kích thích từ Khương Bạch Trà.

Chẳng hạn như thông qua lời kể của La Ngọc Ngữ kích thích cậu ta tự đi điều tra thông tin về cái người tên Khương Bạch Trà này.

Đánh cược với Mục Nhạc Ly cũng chỉ vì muốn chia rẽ Khương Bạch Trà và Trì Chiêụ Nhưng đáng tiếc, mục đích hiện tại đã không còn trong sáng như xưa, hay nói cách khác, nó không còn đơn thuần là vì La Ngọc Ngữ nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận