Nhưng trước đó Khương Bạch Trà quả thật đã vô tình khiến cậu tức giận rất nhiều lần.
Nhất là khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, Tưởng Dược Lân đã trằn trọc thức trắng cả đêm.
Mãi cho đến hôm sau nhìn thấy Khương Bạch Trà đang nằm tắm nắng ngoài bãi biển, cậu mới không nhịn được mà tới gần.
Với ý muốn trả thù, Tưởng Dược Lân đối với Khương Bạch Trà chính là trào phúng ghét bỏ.
Nhưng cuối cùng người bị chọc tức vẫn là cậu
"Khương Bạch Trà."
Khương Bạch Trà đang đi đến cửa phòng thì dừng lại, xoay người nhìn Tưởng Dược Lân vừa gọi mình.
"Còn có chuyện gì sao?"
"Làm bạn gái của tôi." Tưởng Dược Lân bĩnh tình đối diện với ánh mắt của cô.
"Là cậu điên rồi hay tôi điên rồi?" Khương Bạch Trà vừa khiếp sợ vừa tức giận.
"Tôi không nói đùa.
Khương Bạch Trà, cô và Trì Chiêu sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Những gì Trì Chiêu cho cô, tôi cũng có thể cho cô."
"Sau đó để Trì Chiêu và La Ngọc Ngữ như hình với bóng ở bên nhau? Hội trưởng Tưởng đúng là dụng tâm lương khổ* , không tiếc hy sinh bản thân để thành toàn cho người trong lòng."
[*Dụng tâm lương khổ: đại loại là muốn tốt cho người khác nhưng không muốn cho người ta biết.]
Khương Bạch Trà quanh co, thấy Tưởng Dược Lân nhăn mày tỏ vẻ "đương nhiên" thì không khỏi cười nhạo một tiếng.
"Hay là...!Hội trưởng Tưởng, đừng nói là cậu thích tôi rồi đấy nhé?" Khương Bạch Trà ghé lại gần, bật cười hỏi lại.
"Cô cảm thấy có khả năng sao?" Tưởng Dược Lân nặng nề nhìn Khương Bạch Trà, cũng chỉ có bản thân cậu mới biết, sau khi Khương Bạch Trà nói câu đó thì tim cậu đập nhanh tới cỡ nào, lòng bàn tay đang nắm chặt cũng toát không ít mồ hôi.
"Khương Bạch Trà, chắc hằn cô đã nhìn thấy những tấm ảnh kia."
"Nhìn thấy rồi, chụp không tệ, bạn học Tưởng." Khương Bạch Trà bật cười, tỏ vẻ không bận tâm.
"Cô nghĩ tôi chụp?" Tưởng Dược Lân hơi đề cao âm lượng, Khương Bạch Trà vậy mà lại cho rằng cậu ta chụp những thứ này
"Ai chụp cũng không quan trọng, dù sao các người cũng đều là cá mè một lứa." Khương Bạch Trà lập tức rời khỏi văn phòng hội học sinh, để lại Tưởng Dược Lân thâm trầm phía sau
Hai ngày trước, điện thoại của Khương Bạch Trà nhận được một sấp ảnh chụp, ban đầu cô đoán là Tưởng Dược Lân gửi tới, lần này đến văn phòng hội học sinh cũng là để xác nhận lại.
Còn người chụp à, Khương Bạch Trà không cần nghĩ cũng biết là ai.
Nhưng Bạch Tiểu Tiểu cũng thật kỳ lạ, nếu cô ta là khuê mật của La Ngọc Ngữ thì nhằm vào cô cũng không có gì khó hiểu.
Chỉ lạ ở chỗ, nếu chụp được ảnh thân mật của cô với người khác thì sao lại không gửi cho Trì Chiêu, cô ta đưa cho Tưởng Dược Lân làm gì?
Cô cũng không muốn lưu lại ấn tượng thích bàn chuyện thị phi trước mặt Trì Chiêu, vậy nên cô luôn để ý đến các mối quan hệ của cậu.
Lần nào cũng đem La Ngọc Ngữ làm cớ tới gặp Trì Chiêu, quả thật là cao tay, bạn học Bạch Tiểu Tiểu Khương Bạch Trà thầm nghĩ.
Đây là những tấm ảnh chụp của cô và Mục Nhạc Ly, bởi vì góc chụp nên nhìn qua rất mập mờ.
Đặc biệt là mấy tấm Mục Nhạc Ly đang kéo tay cô.
Sau khi tan học, Khương Bạch Trà nhận được một tin nhắn, là "người chú yêu dấú của cô gửi đến.
Ông ta muốn cô đón hai người em họ, nói là tới thăm cô.
Khương Bạch Trà tin bọn họ "tới thăm" mình mới lạ.
Cô khẳng định chú út đã nghe được tin đồn nhảm nhí gì đó.