Chương có nội dung bằng hình ảnh
1.
Tôi thích Kiều Triết hai năm.
Nhưng trong buổi tụ họp cùng các bạn, cậu ấy lại chỉ chăm chăm nhìn về phía Khương Giang, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Tôi vừa khó chịu vừa tủi thân.
Mặc dù bình thường cậu ấy vẫn thường tìm tôi nói chuyện, bài tập thì nhờ tôi giúp đỡ, lúc gặp vấn đề gì thì lại nhờ tôi tư vấn, thi thoảng cũng sẽ nói những câu như kiểu “Chiêu Chiêu thật là đáng yêu…”
Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nghiêm túc với tình cảm của tôi cả.
Tôi buồn bã u.ống từng l.y r.ượu, uống đến lúc đầu óc quay cuồng, người nhẹ bẫng như lên mây.
Giờ này không còn sớm nữa rồi, tôi thật sự hy vọng Kiều Triết có thể mủi lòng thương mà đưa mình về kí túc.
Thế nhưng cậu ấy lại nói, “Tớ phải đưa cậu ấy về mất rồi.”
Tôi gần như đã nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.
Liền lấy cớ vào nhà vệ sinh một lát.
Vừa vào đến nơi thì liền nhận được tin nhắn của Khương Giang, “Kiều Triết sẽ không thích cậu đâu, bởi vì, cậu vĩnh viễn không bao giờ có thể vượt qua được tôi.”
Giống như tôi, Khương Giang cũng có người mà cô ấy thầm yêu.
Nghe nhỏ Tiểu Mạch kể, là phó giáo sư của trường chúng tôi, tên là Tống Tịnh Hán.
Tôi vẫn chưa gặp thầy ấy lần nào, nhưng có thể có được sự ái mộ của Khương Giang, thì nhất định không phải người tầm thường.
Không biết là do tác động của m.en s.ay hay là do cơn ghen tuông dẫn lối, tôi mở điện thoại lên quay một đoạn video.
Kể một cách đầy sống động về chuyện tình tay bốn của chúng tôi, còn phần Tống Tịnh Hán yêu thầm tôi, phần này… đương nhiên là được thêm nếm vào rồi.
Mặc dù tình tiết có phần cẩu huyết, nhưng nó lại khiến tôi rất sảng khoái, nhưng điều càng khiến người ta ngã ngửa hơn phải kể đến tiêu đề, “Nam thần của crush của crush yêu thầm tôi.”
Thầm nghĩ sẽ không có ai nhận ra nên tôi liền đăng lên chiếc tài khoản chỉ có vỏn vẹn 5 followers của mình.
Nhưng trước khi xác nhận đăng bài, tôi vẫn cố dùng chút lý trí còn sót lại viết thêm một dòng chú thích, “Tình tiết chỉ mang tính chất hư cấu, xin đừng xem nó là sự thật, xin đừng xem nó là sự thật.”
Nhưng tôi quên mất một điều, cư dân mạng trước nay đều chỉ quan tâm thứ mà họ muốn quan tâm mà thôi.
2.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, thấy boxchat có 99+ tin nhắn chưa xem, cả người tôi toát mồ hôi hột.
Nhưng vẫn tự động viên bản thân rằng, có lẽ thông điệp sâu sắc nào đó mà tôi gửi gắm đã đả động đến trái tim người xem nên họ mới tích cực tương tác như thế.
Thế nhưng…
Sự thật thì lúc nào cũng phũ phàng.
3.
Càng đáng sợ hơn là, tôi nhìn thấy không ít comment chỉ mặt gọi tên mình ở dưới video.
“Đồng chí đăng bài là Cố Chiêu Chiêu của viện văn đúng không?”
“Tôi biết là ai tôi biết là ai rồi, crush của người đăng là Kiều Triết, crush của Kiều Triết là Khương Giang.”
“Nam thần của hoa khôi viện văn Khương Giang là ai đấy bà con???”
“Hình như là phó giáo sư trường mình thì phải.”
“Hahaaha, thế là phó giáo sư yêu thầm Cố Chiêu Chiêu á?”
Tôi: …
Tôi dùng tốc độ ánh sáng xóa bỏ chiếc video tội lỗi ấy đi, kết thúc chuỗi căng thẳng kéo dài.
Khi bình ổn lại tôi ra khỏi giường, giả bộ như chưa có gì xảy ra, chuẩn bị đến nhà ăn.
Không bao lâu sau thì Tiểu Mạch gọi đến.
Câu đầu tiên chính là, “Chiêu Chiêu, thầy Tống yêu thầm mày từ khi nào đấy?”
Tôi: …
Làm sao con bé biết được vậy??
4.
Trong nhà ăn, chúng tôi ngồi đối diện với nhau, Tiểu Mạch ngờ vực hỏi, “Nghĩa là, vì mày quá tủi thân nên mới quay video đó?”
“Ừm.”
“Mày thấy video của tao trên newsfeed đúng không?”
“Đâu, trong nhóm chat ấy.”
“Nhóm chat???”
“Ừ, nhóm của hội sinh viên.”
Trời đất quỷ thần trứng hột vịt lộn ơi
Trong nỗi đau khổ bủa vây, tôi gặng hỏi tiếp, “Chắc chỉ sinh viên biết thôi đúng không mày?”
Tiểu Mạch lắc đầu thêm lần nữa, một bộ ái ngại nhìn tôi, “Hình như có đứa… chuyển tiếp cho thầy Tống rồi.”
Tôi nghẹn ngào, nhất thời không biết nói gì thêm.
5.
Không phải tâm linh đâu nhưng mà, hôm nay mi mắt phải của tôi cứ giật liên hồi.
Nhưng biết làm sao bây giờ, tâm thư cũng đã viết rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Tôi hít một hơi thật sâu bước vào giảng đường 104.
Còn nửa tiếng nữa mới vào lớp, sao mà đã đông như vậy rồi.
Tôi đi đến chỗ nam sinh ngồi hàng đầu ở gần cửa ra vào, nhẹ giọng hỏi, “Bạn ơi, tiết tiếp theo là tiết của phó giáo sư Tống Tịnh Hán đúng không ạ?”
Cậu ta nghe thấy tiếng hỏi thì ngẩng đầu lên gật đầu xác nhận.
Mặt tôi tự nhiên nóng ran, nam sinh này sao mà đẹp trai thế.
Thấy tôi không nói gì, cậu ấy lại hỏi tiếp, “Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, tôi mới trở về thực tại.
“Không, không, lần đầu tiên tớ đến đây, muốn thường thức phong thái của thầy Tống một chút.”
Đối phương hơi chau mày, “Thường thức?”
Tôi lén nuốt nước bọt, gật đầu như giã tỏi.
Chau mày thôi mà, có cần phải đẹp trai như thế không?
Tôi cẩn thận cảm ơn rồi len lỏi xuống hàng ghế gần cuối.
Vào chỗ ngồi, tôi vỗ mạnh vào hai má, cố gắng để lấy lại sự bình tĩnh.
Come on, ngày hôm nay mày đến đây là để xin lỗi thầy Tống đấy Chiêu Chiêu ạ, không được phân tâm!
Tiếng chuông đã điểm.
Phó giáo sư vẫn chưa đến.
Nhưng các sinh viên lại không hề sốt sắng chút nào.
Tôi đang thầm nghĩ, đường đường mà một phó giáo sư mà lại có thể đến muộn, thì, “nam sinh” ở hàng ghế đầu tiên bình tĩnh đứng lên, chậm rãi đi về phía bục giảng.
Mi mắt phải của tôi lại giật rồi.
Không, đừng như vậy chứ, cuộc sống này sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy???
Thầy nhìn một vòng xung quanh lớp học, cuối dùng tầm mắt dừng lại trên người tôi, khẽ cười, “Chúng ta bắt đầu buổi học.”
7.
Phó giáo sư sao lại có thể trẻ như thế?
Thầy ấy và các nam sinh ở đây có điểm nào khác biệt không? À có, đẹp trai và khí chất hơn
Tôi nghĩ phen này xong rồi.
Mặc dù trừ lúc mới bắt đầu đó, thầy cũng không nhìn tôi thêm lần nào nữa…
Nhưng tôi có một linh cảm mãnh liệt rằng thầy đang cười nhạo mình!
Hoặc là, đã nhận ra tôi chính là content creator của cái video chếc dẫm kia
Càng nghĩ càng lo.
Thầy ơi em sai rồi, tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa đâu huhuhu…
8.
Thầy Tống dạy môn mô hình toán học.
Đối với sinh viên viện văn như chúng tôi mà nói chẳng khác nào đang nghe Kinh Thư.
Vậy mà trong buổi học kéo dài đằng đẵng 90’, tôi đã chiến thắng chính mình, không ngủ gật lần nào
Vì sao ư?
Vì thầy đẹp trai?
Vì giọng thầy dễ nghe?
Đều không phải.
Nguyên nhân chỉ có một, chính là…
Tôi chót uống hơi nhiều trà sữa
9.
Cảm xúc dâng trào lắm rồi.
Nhưng tôi không dám động đậy.
Nếu như lúc này tôi đứng lên, thu hút sự chú ý của mọi người, vậy thì e là sẽ càng để lại ấn tượng sâu sắc.
Thế là, tôi chỉ đánh cắn răng chịu đựng.
Vừa ngẩng đầu lên thì liền va phải ánh mắt của thầy.
Ánh mắt vốn luôn bình tĩnh lúc này rõ ràng đã có vài phần sững lại.
Nhưng sự sững sờ ấy không kéo dài quá lâu, thầy nhanh chóng chuyển rời tầm mắt, hình như là để nhịn cười
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, tôi chỉ ước muốn có một cái hố để chui xuống.
Cuộc sống của tôi hai ngày gần đây có lẽ chỉ tóm gọn lại bằng một chữ thôi, NHỤK