Mẹ sấp nhỏ ơi, hôm nay thật đúng là Thần Tài phù hộ rồi, liên tiếp nhận được hai đơn hàng lớn.
Bà đừng có sồn sồn, từ từ để ta kể.
Vị khách quý đầu tiên, chính là Giang phu nhân.
Còn có thể là Giang phu nhân nào nữa? Chính là Giang phu nhân được kể quanh năm ở trà lâu đối diện.
Bà chưa nghe bao giờ? Tất nhiên rồi.
Giang phu nhân là thê tử của Chiến thần, thuyết thư tiên sinh sao mà dám dùng tên thật của phu nhân.
Ông ấy thường đặt tên giả là Sở Kiều, tại vì Giang phu nhân họ Sở.
Sở thị này đúng là một truyền kỳ.
Vốn chỉ là thứ nữ nhà quan ngũ phẩm, lại trời xui đất khiến gả cho Giang tướng quân, chim sẻ lập tức bay lên cành cao thành phượng hoàng.
Còn tưởng chỉ có trong truyện kể, ai ngờ thật đúng là có người gặp được vận may này.
Sở thị này cũng thật tốt số.
Gả vào Giang gia đã bảy năm mã chưa có một mụn con, Giang tướng quân vẫn không nạp thiếp.
Giang lão phu nhân không thích Sở thị thân phận thấp kém, nhu nhược lại còn hay ghen tị, suýt chút nữa dùng “thất xuất” bỏ nàng.
Cũng nhờ Giang tướng quân quỳ gối trước mặt mẫu thân mới bảo vệ được Sở thị.
Ngẫm lại Giang tướng quân đội trời đạp đất, trăm trận trăm thắng, ai mà ngờ “xương sắt cũng có lúc biến thành ngón tay mềm”.
Từ sau chuyện của Sở thị, các tiểu thư khắp Trường An cứ hở một tí là cải trang thành nam giới, lang thang trên phố, muốn bắt chước Sở thị tìm được người hữu tình.
Bà hỏi Sở thị và Giang tướng quân gặp nhau như thế nào? Chuyện xưa lơ xưa lắc từ mười năm trước, bà hỏi ta, ta biết hỏi ai?!
Bà chớ có mà mơ tưởng viễn vông.
Con gái chúng ta sao có thể gặp được vận may như vậy.
Thành thành thật thật tìm một người bình thường mà gả đi!
Bà đừng có buồn bực, nghe ta kể xong vị khách quý thứ hai đã.
Giang phu nhân Sở thị là chim sẻ biến thành phượng hoàng, vị này lại là phượng hoàng đậu cành thấp.
Năm đó, nàng là đích trưởng nữ của Vinh quốc công phủ, cháu ngoại của đại trưởng công chúa, phụ thân, bá phụ đều là nhân vật nổi tiếng trong triều.
Ở Trường An, chỉ sợ ngoài công chúa ra thì chẳng tìm được ai tôn quý hơn nàng.
Nghe nói từ khi còn bé, nàng và Giang tướng quân đã có hôn ước, nhưng không biết sao lại bị hủy.
Giang tướng quân bất chấp sự phản đối của gia tộc để cưới Sở thị, còn nàng thì vội vàng gả cho Trần Kha – con trai trưởng của Hoài Nam hầu.
Đúng là tóc dài kiến thức ngắn.
Hầu phủ sao có thể sánh với Công phủ.
Mười năm trước, Hoài Nam hầu bất quá là quý tộc hạng hai, ở Trường An thật chẳng đáng nhắc tới.
Năm đó, hai cuộc hôn nhân này gây chấn động toàn thành.
Một người gả thấp, một người gả cao.
Hai tân nương tử gần như đồng thời xuất giá.
Từ mười năm trước, hai vị này thường xuyên bị đem ra so sánh.
Trần phu nhân họ Tô, gia thế tốt, danh tiếng cũng tốt nhưng hết lần này đến lần khác không bì được với Sở thị gả đến chỗ tốt.
Nói tới cũng kỳ.
Nửa đời trước của Tô thị xuôi chèo mát mái, nhưng sau khi gặp phải Sở thị lại luôn bị lấn áp hẳn đi.
Hai vị này tranh đấu kịch liệt cho đến tận bây giờ.
Nghe nói mẹ chồng của Tô thị rất khắc nghiệt, nàng lại không được chồng yêu thích, ngày tháng trôi qua có phần gian nan.
Còn Sở thị lại cùng Giang tướng quân vợ chồng ân ái, tình sâu nghĩa đậm.
Tô thị bị Sở thị đoạt lang quân như ý, khiến nàng phải vội vàng gả đi.
Sau khi cưới, cuộc sống gian khổ nên nàng lúc nào cũng gây khó dễ cho Sở thị.
Bà nói cũng đúng.
Đầu thai vào nhà tốt chẳng bằng gả cho người tốt.
Nhìn Tô thị mà xem.
Thân phận cao quý, thông minh xinh đẹp, muốn gì được nấy, nhưng không được chồng yêu thương thì lại có ích gì.
Nghĩ theo hướng này, hai người họ thật giống vai chính và vai phụ trong vở kịch.
Chao ôi, chuyện của nhà giàu quyền thế thì có liên quan gì đến thường dân chúng ta kia chứ.
Không biết Trân nương sau này sẽ gả cho người thế nào đây? Sầu ơi là sầu….