Đây là Ly Ly hoa, gặp người tại chốn này (11)
Phù Ly vẫn luôn cảm thấy sư tôn của nó là một người cô độc.
Tuy người nuôi dưỡng hai tiểu hài tử là nó và sư huynh, ngày thường cũng không nhìn ra cảm xúc cô đơn hay bi ai, nhưng có lúc nó nhìn ra được bên dưới lớp mặt nạ điềm tĩnh đó là sóng nhiệt mãnh liệt.
Sư tôn của nó có rất nhiều bí mật chỉ một mình người biết, tựa như người từ trước tới giờ vẫn không chịu nhận làm sư tôn của nó và Chúc An.
Phù Ly cũng đã từng hỏi nguyên nhân, nhưng Bạch Nghiên chỉ ẩn ý trả lời.
"Bởi vì ta đã từng hứa với một người rằng vĩnh viễn chỉ thu một mình hắn làm đồ đệ, chỉ làm sư tôn của duy nhất một mình hắn."
"Vậy thì keo kiệt quá đi, ít nhất con còn có Chúc An a."
Phù Ly không phục, nằng nặc hỏi người nọ là ai, đáng tiếc lúc này Bạch Nghiên lại không nói gì nữa.
Trong lòng Phù Ly có chút không cam lòng, nhưng không cam lòng thì sao, nó cũng không có cách nào, ai kêu nó tới chậm một bước chứ.
Hơn nữa, Phù Ly nhớ tới mỗi lần nó hỏi vấn đề này, trên gương mặt sư tôn hiện lên ý cười ôn nhu chưa bao giờ nó thấy, ắt hẳn người nọ là người rất quan trọng đối với sư tôn nha.
Sau khi nói chuyện với nữ nhân kỳ lạ đó, Phù Ly phát hiện Bạch Nghiên lại một mình đi tới bên dưới cây Ly Ly hoa tươi tốt nhất.
Nó biết, Bạch Nghiên đang đợi người nào đó, nhưng là giống như cùng Ly Ly hoa đợi tới thiên hoang địa lão.
Cũng chỉ có lúc này, Chúc An mới có thể giống như một người sư huynh thật sự, hắn ngăn không cho nó chạy tới quấy rầy Bạch Nghiên, nó còn cho là Chúc An biết một chút gì đó, nhưng khi hỏi thì Chúc An chỉ lắc đầu: "Không biết, có thể là đang đợi một ai đó đi."
Chờ người? Nhìn cây thì có thể chờ ai sao? Phù Ly không hiểu.
Bất quá việc đã như thế, nó vẫn là nên ngoan ngoãn một chút, không có đi quấy rầy Bạch Nghiên.
Bởi vì nó đã từng thấy, mỗi khi Bạch Nghiên nhìn những bông hoa Ly Ly đó, ánh mắt lẫn biểu tình dịu dàng tựa như đang nhìn người mình yêu, trong ánh mắt loé lên những điểm dáng như đom đóm mùa hè, như sao trên bầu trời.
"Sư tôn lại đi ngắm mấy cái cây đó." Phù Ly nhàm chán mà chạy tới tìm Chúc An, như nó đoán, trong tay Chúc An quả nhiên lại là sách.
Phù Ly nhìn thấy sách liền đau đầu, Bạch Nghiên dạy nó những thứ như tu linh, đồ vật.....nhưng toàn bộ nó đều học không vô.
Cái gì mà 'Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới' đã là đánh giá cao nó rồi, một tháng có thể chú tâm học một ít, Bạch Nghiên liền cám ơn trời đất.
"Vậy ngươi đi bắt chim chơi đi." Chúc An đã sớm nhìn thấu nó, "Đừng tới quấy rầy ta, ta không bồi ngươi nháo đâu."
Phù Ly thích quậy, đặc biệt là thích nhìn sư huynh đứng đắn, lịch sự văn nhã bị nó chọc giận tới mức không nhịn được nữa, cuối cùng cũng lao vào hồ nháo với nó.
Thường ngày, Chúc An vẫn duy trì hình tượng 'tiểu hài tử ngoan ngoãn' thành thục đạm nhiên trước mọi tình huống, duy chỉ có Phù Ly là 'trường hợp ngoại lệ' được đào từ vũng máu thi thể làm 'lương thực dự trữ' ra, lại có thể dễ dàng khơi mào 'giá trị tức giận' của mình.
Tựa như hiện tại, biết rõ là không nên, bình tĩnh tiếp tục đọc sách không tốt sao? Trong lòng không ngừng tự nhủ với chính mình.
Nhưng có tiểu gia hoả Phù Ly ở đây, đừng nói là đọc sách, không giải quyết nó thì ngay cả việc nhắm mắt cũng khó mà thanh tịnh.
"Không chịu học tập đàng hoàng mà ngươi còn muốn đánh thắng ta?" Chúc An nhẹ nhàng ngăn lại động tác Phù Ly, những chiêu thức của Phù Ly nửa bước cũng không nên thân, hơn nữa còn có vô số sơ hở.
Chúc An thở dài nói tiếp, "A Ly, ngươi nên cố gắng học cho tốt a."
"Ngươi gọi ta là cái gì?" Phù Ly kỳ quái nói, "Đừng có đột nhiên kêu buồn nôn như vậy!"
Chúc An không chút lưu tình gõ đầu nó một cái, "Kêu A Ly thì có làm sao, không phải sư tôn cũng gọi ngươi như vậy sao."
"Sao ta lại chưa từng nghe nha."
"Trước giờ người vẫn luôn gọi ngươi như vậy, chỉ là......." Chỉ là gọi một thời gian ngắn thôi, sau đó liền không có nữa.
Hơn nữa, Chúc An có thể cảm nhận, ban đầu Bạch Nghiên đối đãi với Phù Ly tựa như đang nhìn xuyên qua nó mà ngắm một người khác.
"Được rồi." Chúc An buông tay Phù Ly, nói "Không đánh nữa, nghiêm túc học tập, sau đó chúng ta lại bàn luận sau."
"Không cần học ta cũng không sợ ngươi."
Phù Ly không chịu thua, muốn dùng tay khoá cổ Chúc An, nhưng chiêu thức như làm xiếc này đã bị nó thực hiện nhiều rồi, Chúc An không cần quay đầu lại, bước chân xoay người xảo diệu né tay Phù Ly, linh lực trên tay hoá thành gió, bắt lấy tay Phù Ly khoá ra phía sau lưng.
Chúc An nói: "Như thế nào, có phục hay không? Dù sao thì ta vẫn là sư huynh của ngươi."
"Không phục!" Phù Ly tay nắm thành đoàn, Chúc An 'khinh địch' thiếu chút nữa bị nó đánh trúng.
"Không tồi, A Ly vẫn còn dư sức, nhưng mà đáng tiếc......."
Lời trêu chọc còn chưa nói xong, Phù Ly liền làm động tác tránh khỏi tay Chúc An.
Chúc An liếc mắt nhìn bàn tay, cảm giác hình như vừa rồi có thứ gì đó đâm vào.
"Sư huynh vẫn là quá thiện lương a."
Chúc An không trả lời, chiêu thức sắc bén đã đánh úp lại, sượt qua sườn mặt, sau đó giơ chân đá vào eo Phù Ly, không ngờ lại bắt gặp nụ cười xấu xa của nó.
Chúc An thầm nghĩ không tốt, nhưng đã không còn kịp rồi, động tác thân thể không theo ý thức, mắt cá chân đã bị Phù Ly nắm lấy, nhất thời trọng tâm không vững liền sắp ngã xuống đất.
Chúc An thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, trước lúc ngã xuống đã kéo lấy Phù Ly ngọc nát đá tan, nương theo trọng lực cùng nhau ngã xuống.
"Sư huynh vô lại! Rõ ràng là ta thắng mà!"
Chúc An 'lạnh nhạt' tỏ vẻ đây là đồng vu quy tận, nhiều nhất chỉ có thể tính là ngang tay.
Phù Ly căn răng, trở tay dùng thân thể chặn Chúc An lại: "Ta mặc kệ."
Thật vất vả lắm nó mới chiếm được thượng phong, ngày thường Chúc An đều học được hết thảy những gì sư tôn dạy, lại lớn tuổi hơn nó.
Trước kia lúc hai đứa đánh nhau nó đã ăn không biết bao nhiêu thiệt thòi, cũng may Chúc An da mặt mỏng, bộ dáng luôn nói đạo lý nhưng khi cãi nhau lại cãi không bằng nó, thế nên nó chỉ có thể chiếm ưu thế về cái miệng.
Về cái điểm không nói lý lẽ thì Phù Ly không những không xấu hổ mà ngược lại còn rất tự hào.
Hai đứa giằng co, cục diện bế tắc không được bao lâu thì Bạch Nghiên đi vào nhìn thấy.
Hắn đã thấy không biết bao lần 'đại chiến' của hai đứa nên không trách mắng nữa, chỉ duy nhất lần này bị kinh ngạc một chút vì Phù Ly thế mà không bị đối phương áp đảo như mọi lần.
"Không tồi, tiểu Phù Ly, không ngừng cố gắng, về sau nỗ lực ăn nhiều cho thịt dày béo lên."
"Vì cái gì lại muốn thịt dày béo lên?" Phù Ly và Chúc An đều ngơ ngác không hiểu ý của Bạch Nghiên.
Bạch Nghiên nhướng mày, chỉ vào tư thế của hai đứa: "Ặc, nếu con béo thêm ba vòng nữa, nói không chừng lần sau có thể lấy thịt đè người, ép Chúc An tới khi nhận thua nha."
"Người......"
Thiên Đạo luân hồi, lần này đổi lại Phù Ly bị trêu chọc mặt đỏ như mông khỉ, nó tức giận lại càng thêm dùng lực đè Chúc An: "Cười cái gì, không cho cười!"
"Phụt.."
Chúc An vốn không định cười, chỉ muốn trêu chọc nó, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng tức hộc máu của nó thì không nhịn được cười to.
Chúc An biết, lần này chắc chắn đã thực sự kết thù với Phù Ly rồi.
"Được rồi, được rồi." Mắt thấy không sai biệt lắm, Bạch Nghiên đi tới phía trước kéo Phù Ly khỏi người Chúc An.
Phù Ly nghiêng đầu như đang suy tư, nó nhìn Chúc An đứng dậy lắc lắc cánh tay có chút tê, đột nhiên đặt câu hỏi: "Quả nhiên là như vậy......"
"Cái gì?" Bạch Nghiên ngẩn người, phản ứng lại có thể là Phù Ly đang suy xét về vấn đề hắn vừa nói, buồn cười hỏi "Con thật đúng là muốn suy xét chuyện đó sao?"
"Mới vừa rồi là ta sơ xuất, đừng nói là hai ba người như ngươi, cho dù năm người ta cũng tiếp được." Chúc An đánh gãy ý tưởng lấy thịt đè người của Phù Ly.
"Có gì đặc biệt hơn người, hừ!" Phù Ly biết, Bạch Nghiên khẳng định là muốn mượn cơ hội này giáo huấn nó không lo chăm chỉ tu luyện, "Nếu ta dùng lực lượng kia, cho dù không học mấy thứ đó, ta tuyệt đối có thể lợi hại hơn sư huynh!"
Nghe đến đây, Bạch Nghiên vẻ mặt nghiêm lại, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Phù Ly: "Tiểu Phù Ly, con đã hứa gì với ta? Loại lực lượng này vạn nhất bất đắc dĩ mới có thể sử dụng, con đừng làm ta lo lắng."
Phù Ly nhụt chí, nó hiểu Bạch Nghiên vì muốn tốt cho nó, nhưng cổ lực lượng màu đen trong cơ thể như một mầm cây theo thời gian đang không ngừng phát triển điên cuồng, ép tới mức sẽ có một ngày nó vươn ra khỏi mặt đất mà trồi lên.
"Tiểu Phù Ly, Tiểu An An, ta hỏi hai đứa một vấn đề." Bạch Nghiên hỏi bọn họ, "Nếu có một ngày, con có lực lượng có thể bình định được tất cả tai hoạ trên thế giới, nhưng con lại không thích thế giới này, con sẽ làm như thế nào?"
"Đương nhiên là để thế giới tuỳ ý bị cái tai hoạ đó huỷ diệt." Phù Ly tuỳ tiện nói, khi nó trả lời vấn đề này, không biết như thế nào lại nhớ tới những ánh mắt chứa đầy sự chán ghét của đám người từng gọi nó là yêu quái.
Bạch Nghiên gật đầu, quay qua nhìn Chúc An: "Còn tiểu An An thì sao?"
"Con cảm thấy, con sẽ cứu thế giới này, sau đó dùng lực lượng của mình cải biến thế giới này thành bộ dáng mà mình hy vọng."
"Dùng lực lượng của mình để thay đổi thế giới sao?" Bạch Nghiên mỉm cười, sau lại hỏi "Nếu không thay đổi được thì sao?"
Phù Ly thấy Bạch Nghiên cười khi nghe câu trả lời của Chúc An, nó cũng vội vàng sửa: "Ta đây cũng thay đổi, liền đem nó biến thành.....biến thành một nơi như thế ngoại đào viên!"
"Thay đổi hay không thay đổi làm gì, đều tuỳ duyên đi, chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của mình là tốt rồi.
Chính tà thiện ác đều có quan điểm lập trường riêng, mặc kệ là chính hay tà, ta đều cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ vì một câu 'thân bất do kỷ' mà có không biết bao người bị lạm sát."
Bạch Nghiên lắc đầu, "Ta chỉ hy vọng các con về sau muốn làm gì thì làm, không cần bị ngoại giới hay bất luận người nào trói buộc."
Phù Ly cái hiểu cái không, nó trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: "Sư tôn, ta kỳ thật không muốn thay đổi thế giới, ta một chút cũng không thích những người đó.
Nếu trên thế giới này, chỉ có người, sư huynh, ba người chúng ta cùng nhau thì tốt rồi."
"Không thể." Chúc An còn phủ định nhanh hơn cả Bạch Nghiên, "Thế giới không thể cấu thành từ ngươi, nếu thế giới chỉ có ba người thì làm sao gọi là thế giới, như vậy quá mức cực đoan."
"Nhưng hiện tại Thanh Tĩnh Sơn chỉ có ba người chúng ta, nhiều năm như vậy cũng không lui tới với ngoại giới, chẳng phải bây giờ nơi này cũng coi như là một thế giới sao?"
"Đừng cãi nữa, các con nói đều đúng." Cuối cùng vẫn là Bạch Nghiên tới hoà giải, "Thế giới như thế nào thì cứ tuỳ nó đi, ít nhất bây giờ chúng ta sống rất tốt, các con nếu muốn vì việc này mà cãi nhau ầm ĩ, thì Thanh Tĩnh Sơn không còn thanh tịnh nữa mất."
Tuy đề tài này cứ như vậy kết thúc không có đầu đuôi, nhưng Chúc An và Phù Ly lại chưa từng nghĩ tới, trải qua nỗi thống khổ vì mất mác, bọn họ sẽ lại một lần nữa đề cập tới vấn đề này.
Mà khi đó đã khác rồi, kết cục cuối cùng chính là thứ mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.
*Tam thiên đả ngư, lưỡng thiên sái võng – 三天打鱼,两天晒网 – sān tiān dǎ yú,liǎng tiān shài wǎng (ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới -> tóm lại là làm việc lười biếng ko kiên trì)
- ---------byhanako-----------.