Đúng như Bạch Nghiên suy nghĩ, sự việc kế tiếp đều giống như trong cốt truyện, Vân Mặc Tuyên muốn đi Thiên Thiển Sơn tìm Vu Giám, người đã đúc kiếm cho Vân Mặc Tuyên.
Chỉ có điều đột nhiên sinh ra biến cố, nhất là khi có đồng đội là vai chính.
Trước mặt, sau khi một hắc y nhân cuối cùng tự cắn thuốc độc tự sát, Bạch Nghiên quay đầu thở dài nói: "Bọn họ đều là tới giết ngươi, phỏng chừng là người của Tế An phái tới."
Trong khoảng thời gian này, Bạch Nghiên và Vân Mặc Tuyên trên đường đi đến Thiên Thiển Sơn mỗi ngày đều sẽ gặp những người tới đuổi giết khác nhau, hơn nữa còn không có một người nào còn sống để dò hỏi tin tức, người tới đều là sát thủ, thà chết không chứ không khuất phục, gặp thất bại liền cắn thuốc độc hoặc tự sát.
"Xem ấn ký trên người bọn họ, xác thực bọn họ đều có chung một nhiệm vụ." Vân Mặc Tuyên ngồi xổm xuống, lật xem đám sát thủ phía trước, nhóm này cũng giống như vậy, đều có ấn ký hình bụi gai màu đen.
Hắn rất quen thuộc với cái ấn ký này, đến từ kẻ thù lớn nhất của hắn.
"Thật không nghĩ tới, hắn bắt đầu không thể ngồi yên sao."
"Hắn? Là ai?" Bạch Nghiên nghe thấy Vấn Mặc Tuyên nói khó hiểu, "Phương Lẫm Nam cũng đã từng nói qua, người ngươi nói này và hắn là một người sao?"
"Có lẽ là vậy đi, là kẻ thù thực sự của ta." Vân Mặc Tuyên đứng dậy nói, "Bất quá, sư tôn yên tâm, ta nhất định sẽ giải quyết hắn."
Kẻ thù thực sự........
Bạch Nghiên sờ sờ tay, hắn lại bắt đầu bất an.
Người kia rất có khả năng chính là đại Boss vai phản diện cuối cùng, vai chính và vai phản diện cuối cùng cũng không thoát nổi vận mệnh tàn sát lẫn nhau.
Mà vận mệnh của mình sẽ như thế nào đây, có thể tránh thoát sao?
Có nhóm sát thủ cản trở, đường đi đến Thiên Thiển Sơn ngày càng trở nên phiền phức.
Từng đợt từng đợt sát thủ tu vi và linh lực đều không tính là cao, chỉ là không ngừng dây dưa thật sự làm người khác cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, bất luận là ở chỗ nào cũng sẽ có vài người nhảy tới quấy rầy, như thể không có điểm dừng.
Bạch Nghiên coi như hiểu rồi, cái Tế An kia vốn không phải phái sát thủ tạp nham tới giết bọn họ, mà chỉ là muốn làm bọn họ ghê tớm một hồi mà thôi.
"Thật là, đánh một lần dứt khoát có được không." Lại một lần nữa bị đánh thức giữa đêm, Bạch Nghiên rốt cuộc cũng bạo phát, bắt lấy một sát thủ tới hỏi, "Muốn giết thì kêu lão đại Tế An tự mình tới động thủ, dong dài như vậy làm gì!"
Sát thủ cuối đầu không đáp lại, Vân Mặc Tuyên đi tới nhẹ nhàng mở tay Bạch Nghiên ra, nói: "Sư tôn, hắn đã chết."
Sát thủ ngã trên mặt đất sớm đã không còn hô hấp, Vân Mặc Tuyên liếc cũng không liếc tới một lần, lôi kéo Bạch Nghiên đi ra ngoài, "Nơi này đợi ta rửa sạch đã, phòng đã dơ, ta giúp sư tôn đổi một gian phòng khác."
Bạch Nghiên đi theo Vân Mặc Tuyên ra ngoài, tiểu mao cầu ghé đầu vào vai Bạch Nghiên đánh một cái ngáp.
"Sư tôn là ta liên lụy người." Mặc kệ là trước nay hay hiện tại, những người có quan hệ với hắn đều chưa từng có kết cục tốt.
"Không đâu." Bạch Nghiên lắc đầu, vai chính gặp nguy hiểm là điều hiển nhiên, chỉ là, "Chỉ là tại cái Tế An kia quá mức ghê tởm, không dám đối diện mà đánh, chỉ biết làm mấy chuyện ghê tởm người."
"Nếu không phải do ta tùy hứng một hai đòi sư tôn phải đi cùng ta ra khỏi Phiêu Miểu Thành, thì hiện tại sư tôn sẽ không gặp phiền não như này."
"Mặc kệ ta có ra khỏi Phiêu Miểu Thành hay không đều gặp khó xử, ngươi đã giúp ta đưa ra một cái quyết định."
Ở lại Phiêu Miểu Thành vào một ngày nào đó sẽ phải gặp chưởng môn, Bạch Nghiên không thể bảo đảm mình sẽ không bị phát hiện, nếu muốn an ổn mà sống thì chỉ có rời đi là tốt nhất.
Ở bên cạnh Vân Mặc Tuyên về sau không biết như thế nào, nếu bí mật của Vân Mặc Tuyên là cái hắn suy đoán, thì có lẽ mình không nên ở lại lâu.
Cứ như vậy đi, cùng Vân Mặc Tuyên lấy được Hàn Ảnh Kiếm, nói cho Tứ Luật phái biết tin tức đại sư huynh của bọn họ, sau đó mình liền rời đi.
Bạch Nghiên liền quyết định tìm một địa phương yên tĩnh ít người cùng tiểu mao cầu sống một cuộc sống thanh nhàn.
Nói không chừng một ngày nào đó còn có thể vô tình nghe được tin tức Vân Mặc Tuyên dương danh tứ hải, kia có lẽ chính là kết cục của cuốn tiểu thuyết này đi.
Tại trấn Bình Cẩm dưới chân Thiên Thiển Sơn, Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên đang ngồi uống trà tại một khách điếm, bọn họ vẫn chưa vội lên núi.
Lúc này mà lên núi thì những sát thủ của Tế An cũng sẽ đi theo, đến lúc đó khẳng định sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết cho Vu Giám đang ẩn cư trên núi.
"Phải tìm biện pháp khác mới được." Bạch Nghiên chống cằm, hắn có dự cảm, đám người sát thủ kia lại muốn động thủ.
Quả nhiên, một lát sau, bọn áo đen có ấn ký bụi gai xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Đi." Cho dù là Vân Mặc Tuyên cũng không muốn lại tiếp tục dây dưa.
Hai người nhảy ra từ của sổ, phía sau một đám người cũng nối đuôi đuổi theo.
Vân Mặc Tuyên không quay đầu lại, tay vung lên, u lam Minh Hỏa liền ngăn cách bọn họ với đám sát thủ, nhưng vẫn có kẻ không sợ chết lao xuyên qua, đi được hai bước liền ngã xuống đất kêu gào thảm thiết.
Bạch Nghiên thu hồi ánh mắt, một màn vừa rồi hắn cảm thấy không ổn: "Bọn họ điên rồi sao?"
"Tâm ma." Vân Mặc Tuyên bình tĩnh trả lời, "Tư duy của họ từ lâu đã không thể tự mình khống chế nữa."
Tâm ma, có thể hay không chính là.......
"Bên này."
Không đợi Bạch Nghiên nghĩ nhiều, một âm thanh dễ nghe đột nhiên vang lên, một thân ảnh kiều mị xuất hiện trước mắt bọn họ.
Thiếu nữ sau khi nói xong, liền kéo Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên, dẫn theo bọn họ nhanh chóng xuyên qua con ngõ nhỏ phức tạp, bỏ lại mấy sát thủ ở tiểu viện phía sau.
"Chậc, chậc, chậc, thật đúng là nguy hiểm a." Thiếu nữ ngoài miệng nói nguy hiểm, nhưng biểu tình lại mỉm cười, nhìn không ra tình cảnh vừa rồi có gì làm nàng sợ hãi.
Bạch Nghiên hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta?" Thiếu nữ che miệng cười nói, "Ngươi không biết Cố Hiểu Hiểu sao?"
Cố Hiểu Hiểu, Bạch Nghiên nghĩ tới Cố Hiểu Hiểu ở Bình Cẩm trấn tại đại lục An Lạc tựa như một cái máy tìm kiếm, cũng giống như quyển bách khoa toàn thư di động trong thế giới thực vậy.
"Đa tạ." Vân Mặc Tuyên nhìn thiếu nữ trước mặt với ánh mắt phức tạp.
Cố Hiểu Hiểu thấy hai người trước mặt sau khi nghe tên nàng lại rất bình tĩnh, không khỏi tò mò hỏi: "Các ngươi không kinh ngạc sao? Tại đại lục An Lạc thông hiểu trăm việc, không gì không biết lại khó có thể gặp mặt, Cố Hiểu Hiểu ta thế nhưng lại chủ động đứng trước mặt các ngươi, hơn nữa vừa mới vừa rồi còn cứu các ngươi."
Cũng không phải là không kinh ngạc, chỉ là Bạch Nghiên là người đã đọc qua nguyên tác rồi xuyên tới, Vân Mặc Tuyên lại là người trọng sinh, hai người bọn họ thật sự không thể kinh ngạc nổi.
Bạch Nghiên phát hiện ánh mắt Vân Mặc Tuyên nhìn Cố Hiểu Hiểu không giống với ánh mắt đã từng nhìn Lâm Nhã Nghiên trước đây, thầm nghĩ, lúc trước đọc tiểu thuyết có người ghép Vân Mặc Tuyên và Cố Hiểu Hiểu thành CP, chẳng lẽ bọn họ thật sự là một đôi?
Trong lòng nghĩ như vậy liền có chút khó tiếp thu, Bạch Nghiên lắc đầu, nguyên nhân có lẽ là do bị ngược CP đi, có thể là do trước đó mình đọc tiểu thuyết ghép vai chính và vu linh Thánh Nữ thành CP.
Cố Hiểu Hiểu đợi nữa ngày cũng không thấy bọn họ trả lời, một chút âm thanh có lệ cũng không, tức giận tới mức dậm chân nói: "Quên đi, thật không thú vị."
"Kia...ngươi vì sao muốn cứu chúng ta?" Bạch Nghiên nghĩ một lát vẫn là nể mặt hỏi, tuy rằng hắn biết nguyên nhân đơn giản chính là bởi vì Vân Mặc Tuyên.
Thấy Bạch Nghiên rốt cuộc cũng chịu hỏi, Cố Hiểu Hiểu lại cười lần nữa, nguyên nhân có liên quan tới Vân Mặc Tuyên nhưng là của người khác.
"Kỳ thực, ta là được người khác ủy thác tìm người sử dụng u lam Minh Hỏa, ai biết được vừa đi ra ngoài, cơ duyên xảo hợp liền gặp các ngươi."
Được người khác ủy thác? Bạch Nghiên trước tiên liền nghĩ tới Tế An, nhưng hắn liền tự mình phủ nhận, nếu Cố Hiểu Hiểu là người của Tế An thì cần gì phải giúp bọn hắn, còn không phải bị mâu thuẫn sao?
"Ngươi là được ai ủy thác?" Vân Mặc Tuyên hỏi, "Vừa rồi gặp không phải là do trùng hợp đi?"
"Không sai, ta đã chú ý tới các ngươi được một thời gian rồi, nhưng sự việc vừa rồi chỉ là trùng hợp mà thôi.
Đến nỗi ta đi tìm người hỗ trợ....." Cố Hiểu Hiểu xinh đẹp cười, ngón tay nhẹ nhàng chỉ ra phía sau bọn hắn nói, "Ngươi xem, này không phải tới rồi sao."
- ---------✿byhanako❀-----------.