Tiểu mao cầu tiến vào trong hồ tìm kiếm một phen, đúng như dự đoán, không có kết quả gì, khí tức quen thuộc ở đây có lẽ là do trước đó hồn phách của người kia đã từng ở chỗ này.
"A tỷ làm sao lại lừa ngươi? Gạt ngươi tới đây tìm hai hung thú khác sao?" Phương Lẫm Nam như thế nào cũng nghĩ không ra a tỷ hắn và tiểu mao cầu có thù hận gì sao, hắn nhướng mày thầm nghĩ, sẽ không phải là vì cảm thấy chơi vui đi? Tính cách của a tỷ nói không chừng có khả năng là như vậy.
Tiểu mao cầu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Bích Oánh và Cốt Ngọc vì sao ở chỗ này lưu lại linh lực?"
"Có một lần ta cùng Tế An tới đây tìm a tỷ, hai hung thú kia là do Tế An quản, còn vì sao lưu lại linh lực ở đây thì ta cũng không rõ lắm, chỉ nhớ a tỷ cùng bọn họ có nói qua vài câu." Phương Lẫm Nam lúc này nói có chút không vui, a tỷ hắn không thích Tế An, vốn dĩ hắn chỉ muốn một mình tới tìm Phương Linh Nguyệt mà thôi.
"Nếu các ngươi đã chung một phe, vậy ngươi vì sao còn giết chúng nó?" Tiểu mao cầu chỉ bích âm xà cùng cá quỷ cốt.
Phương Lẫm Nam nói: "Ta thích, lại nói người Tế An nhắm vào chỉ có Vân Mặc Tuyên, ta chỉ là hỗ trợ một chút mà thôi, tiểu mao cầu ngươi cùng hắn lại càng không có quan hệ gì."
Ý tứ trong lời nói nghĩa là ta thích là được, ngữ khí cùng thái độ bỏ rơi nhiệm vụ giữa chừng kết hợp với dáng vẻ đây là chuyện hợp tình hợp lý, tiểu mao cầu không khỏi vì Tế An 'mặc niệm' một giây.
Còn chưa nói được vài câu, hang động đột nhiên bắt đầu lay động dữ dội, hồ nước phát ra âm thanh 'lộc cộc lộc cộc', nước bên trong hồ bắt đầu dâng lên với tốc độ kì dị.
"Không tốt, nước trong hồ còn cất giấu một cỗ Hồng Thao chi lực, hiện tại cá quỷ cốt vừa chết liền nhanh chóng kích hoạt." Tiểu mao cầu nắm chặt Phương Lẫm Nam, "Đi mau, nơi này rất nhanh sẽ bị nước bao phủ."
"Cái con cá kia đã chết còn muốn tác quái." Phương Lẫm Nam đuổi kịp tiểu mao cầu, "Xem ra lần đó a tỷ cùng bọn họ thật không đơn giản chỉ nói mấy câu ít ỏi."
Khi hai người cùng nhau chạy khỏi hang động, nước bên trong cũng đồng thời tràn ra, bên ngoài thoạt nhìn không thấy gì, nhưng sâu bên trong chỉ sợ là đã bị nước bao phủ.
"Ta hối hận rồi, quyết định đi cùng ngươi quả thực chính là một sai lầm." Tiểu mao cầu xoa xoa nước trên mặt nói.
Phương Lẫm Nam vẫn là một bộ dáng vô tâm vô phế, nhưng thực ra hắn đang rất là vui vẻ, ôm lấy tiểu mao cầu cười nói: "Đừng như vậy a, tiểu mao cầu, này không phải chơi vui lắm sao."
Tiểu mao cầu lạnh nhạt đẩy Phương Lẫm Nam ra, nó bây giờ đang có rất nhiều nghi vấn, quan hệ của Phương Lẫm Nam và Phương Linh Nguyệt, tổ chức Tế An và Phệ Tâm Ma, sau khi nó bị phong ấn Địa chi cảnh Chúc An và Mạch Tri đã xảy ra chuyện gì.......
Phương Linh Nguyệt cùng Bích Oánh, Cốt Ngọc từng nói chuyện với nhau, có lẽ nên đi hỏi bọn họ một chút.
"Kia, ngươi?"
Âm thanh quen thuộc này làm Phương Lẫm Nam và tiểu mao cầu sửng sốt, đối diện với ánh mắt tò mò của Bạch Nghiên, hai người không biết nên đáp lại như thế nào.
Bạch Nghiên một đường đi theo nơi phát ra tiếng động tìm tới nơi này, lúc đi qua rừng mai xém chút bị lạc, nguyên bản hắn còn nghĩ có phải tiểu mao cầu cũng bị lạc đường ở chỗ này hay không, kết quả đến nơi thì lại gặp người quen.
Phương Lẫm Nam vẫn là vẻ mặt thiếu đánh, chỉ là lần này có thêm một mỹ nhân xa lạ xinh đẹp mặc hồng y, trong lúc hai người lôi lôi kéo kéo thì Bạch Nghiên liền xác định 'mỹ nhân' này là nam.
Nhìn mỹ nhân hồng y vẻ mặt ghét bỏ, Bạch Nghiên lén lút bổ não cảnh 'ác bá ức hiếp tiểu mỹ nhân'.
Nhưng tiếp đó hắn lại tự phỉ nhổ bản thân, như thế nào lại so sánh như vậy, có thể là do bản thân cảm thấy áp lực nên nhìn bắt đầu nhìn đâu cũng ra là gay, như vậy thật không tốt.
Thấy bọn họ không nói lời nào, Bạch Nghiên nói tiếp: "Thực ra ta nghe thấy tiếng động ở nơi này nên đến xem sao, thuận tiện tìm tiểu mao cầu nhà ta, ta thực sự không thấy các ngươi đang làm gì."
Đối mặt với hai kẻ đang ngượng ngùng quần áo không chỉnh tề ướt sũng, Bạch Nghiên tỏ vẻ mình thật sự không có nghĩ gì nhiều.
Phương Lẫm Nam chỉ vào tiểu mao cầu vừa muốn mở miệng nói thì đã bị tiểu mao cầu đen mặt bưng kín miệng kéo tới một bên.
"Không được nói cho Nghiên Nghiên biết." Tiểu mao cầu hung dữ cảnh cáo.
"Tại sao?"
"Vì cái hình dạng hiện tại này." Tiểu mao cầu chỉ chỉ bản thân nói, "Quá xấu!" Lại không thể bán manh, nói không chừng sẽ bị Nghiên Nghiên ghét bỏ.
".........." Phương Lẫm Nam đỡ trán, "Vậy ngươi muốn như thế nào, hiện tại biến trở lại?"
"Đương nhiên không được." Tiểu mao cầu từ chối nhưng cũng đưa ra ý kiến, "Ngươi đem hắn dẫn tới nơi khác, ta biến thành mao cầu rồi lại đi tìm hắn."
Hai người bên kia khe khẽ rủ rỉ, Bạch Nghiên ở chỗ này cũng không thấy tiểu mao cầu, lại nghĩ Phương Lẫm Nam là một kẻ phiền phức, hắn thấy vẫn nên yên lặng rời đi là tốt nhất.
Nào ngờ vừa mới đi được một bước, đã bị Phương Lẫm Nam gọi lại.
Bạch Nghiên nói: "Ta thực sự sốt ruột muốn đi tìm tiểu mao cầu, không rảnh cùng ngươi hồ nháo."
"Các ngươi đều là một đám bận rộn." Phương Lẫm Nam chỉ vào phía đông rừng mai nói: "Ta nhớ không lầm thì cách đây không lâu ta từng thấy mao cầu nhà ngươi ở hướng đó."
"Thật sự?"
"Đương nhiên, hiện tại ta không rảnh, gạt ngươi làm gì." Phương Lẫm Nam lại nói: "Hơn nữa nơi đó thường xuyên có độc xà lui tới, ngươi tốt nhất nên nhanh nhanh chạy tới đó đi."
Nghe được tiểu mao cầu có khả năng gặp nguy hiểm, Bạch Nghiên xoay người gấp rút hướng rừng mai chạy đi tìm kiếm.
"Xem ra hắn thực sự rất quan tâm ngươi." Phương Lẫm Nam nhìn về phía tiểu mao cầu, từ lúc Bạch Nghiên chạy đi nó liền biến trở lại thành hình dáng cũ.
"Ta đi đây." Tiểu mao cầu không nhiều lời, vội vàng từ biệt, hướng Bạch Nghiên đuổi theo.
"Còn biết từ biệt, xem ra cũng không tính là hư." Nói rồi Phương Lẫm Nam quay đầu lại nhìn hang động, biểu tình khó lường.
Một đường Bạch Nghiên tìm kiếm cẩn thận, hắn cũng không hoàn toàn tin lời Phương Lẫm Nam.
Nhiều lắm thì lời của Phương Lẫm Nam chỉ đáng tin một nửa, hắn chỉ sợ độc xà là thật còn việc tiểu mao cầu xuất hiện ở đó là giả.
Tìm một hồi không có kết quả, Bạch Nghiên cảm thấy hắn đã đánh giá cao mức độ đáng tin cậy của Phương Lẫm Nam, đừng nói là tiểu mao cầu ngay cả độc xà cũng không thấy một con.
Ngay lúc hắn muốn tìm đường quay trở lại Khô hải, Bạch Nghiên liền nghe thấy âm thanh quen thuộc.
"Nghiên Nghiên!"
Âm thanh tiểu mao cầu kêu có năm phần vui mừng, ba phần ủy khuất còn lại hai phần là thấp thỏm.
Cũng may, Bạch Nghiên không để ý đến cảm xúc phức tạp bên trong âm thanh đó, chỉ vui sướng bế nó lên, dùng sức lắc: "Tiểu mao cầu, làm ta lo lắng muốn chết, ta còn tưởng ngươi bị độc xà nuốt rồi.
Phương Linh Nguyệt có làm gì ngươi không? Nàng nói ngươi tham ăn chạy loạn, ta không tin.
Ngươi không phải là hung thú sao, chẳng lẽ ta đem ngươi dưỡng phế rồi?"
Bị lắc đến choáng váng đầu óc, tiểu mao cầu đè lại cánh tay kích động của Bạch Nghiên nói: "Dừng dừng dừng, ta không có việc gì......ta đúng thật là có nhớ thương vài cọng linh thảo trân quý nên mới tự chạy đi, Nghiên Nghiên, ta thực xin lỗi a, đã làm ngươi lo lắng rồi."
"Ngươi không có việc gì là tốt." Bạch Nghiên nghĩ tới tiểu mao cầu đi tìm linh thảo, liền hỏi: "Linh lực ngươi khôi phục không tốt sao, ta mang theo rất nhiều linh đan diệu dược từ Phiêu Miểu Thành, có thể dùng được không, hay là muốn tìm linh quả giống như lần trước?"
Tiểu mao cầu lắc đầu: "Không cần, linh lực khôi phục không sai biệt lắm." Hiện tại nó chỉ muốn đi tìm Bích Oánh và Cốt Ngọc, "Nghiên Nghiên, ta muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Làm sao vậy?"
"Ngươi còn nhớ ta là một trong tứ đại hung thú không, ta muốn đi tìm hai hung thú còn lại."
Bạch Nghiên nghiêm túc nói: "Tiểu mao cầu, chúng ta không phải đã nói rõ ràng mọi việc đều phải cùng nhau làm sao?"
"Ta chỉ là muốn hỏi một chút sự tình." Tiểu mao cầu giơ trảo thề, "Thật sự."
"Ân"
Bạch Nghiên đồng ý, hắn tin tưởng tiểu mao cầu, hơn nữa bản thân hắn còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần đối diện với Vân Mặc Tuyên, có lẽ điều bọn họ cần chính là cho đối phương thêm một chút thời gian.
Được rồi, Bạch Nghiên thừa nhận, hắn sợ, hắn còn chưa xác định rõ, đành phải lựa chọn tạm thời trốn tránh..