Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm!


Huyền Di chân nhân chắn trước cửa, thở dài nói: "Nếu đã như vậy, ngươi động thủ đi."
"Nhị sư thúc, đắc tội." Tuy chân tướng sự thật đang ở ngay trước mắt, nhưng Bạch Nghiên vẫn tuân theo lễ đối với trưởng bối.
Động tác không chút nương tay, đã mấy hiệp trôi qua, trong lòng Huyền Di chân nhân âm thầm khen ngợi.

Năm đó khi Huyền Không chân nhân đem tiểu hài tử có thiên phú không cao này về thu làm đệ tử, hắn cùng những người khác trong lòng kỳ thực không xem trọng.

Nhưng không ngờ, tiểu hài tử thiên phú không cao này lại có ngày phát triển thực lực đến cỡ này, chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành người duy nhất có thể đối phó với 'Vực sâu' trên đại lục An Lạc.
Có lẽ là có ẩn tình bên trong, Bạch Nghiên có khả năng chính là người bị vận mệnh chú định.

Chỉ đáng tiếc, tại sao nó lại có đoạn nghiệt duyên với hóa thân của Ly Uyên kia chứ! Huyền Di chân nhân tránh khỏi công kích của Bạch Nghiên, nói: "Được, không hổ là người năm đó Chưởng môn nhìn trúng."
Bạch Nghiên nghe Huyền Di chân nhân nói vậy, liền đáp: "Nhị sư thúc, ta chỉ muốn gặp sư tôn một lần, nhưng ta thật sự không hiểu, đến tột cùng tại sao người lại ngăn cản ta?"
"Không cần hỏi nhiều, Bạch Nghiên, ta chỉ có thể nói, nếu ngươi lựa chọn đúng đắn, chúng ta cũng không cần phải mất công như thế."
Huyền Di chân nhân nói khiến Bạch Nghiên nghe như lọt vào sương mù, ý tứ của Nhị sư thúc hình như là những việc đó đều là vì muốn tốt cho hắn sao? Ánh mắt Bạch Nghiên liếc qua cửa đá, có phải là......
Lúc này chiêu thức của Bạch Nghiên chưa từng lưu tình, từng đòn trí mạng hướng thẳng Huyền Di chân nhân mà tới, coi như dốc hết sức đặt cược một lần.
Huyền Di chân nhân chật vật né tránh, có lẽ hắn chưa từng nghĩ tới từng chiêu mang đầy sát khí của Bạch Nghiên lại hướng về phía mình.

Thở hổn hển, hắn nói: "Hảo tiểu tử, không tồi, lại đến."
Bạch Nghiên nhíu mày, cửa đá kia vẫn yên tĩnh, như chưa hề có chút mảy mảy âm thanh nào.

Đối mặt với Huyền Di chân nhân chủ động tấn công, Bạch Nghiên gặp chiêu nào phá chiêu đó, một đạo kiếm quang giống sát chiêu vừa nãy vung lên, lại thử lần nữa, trong lòng Bạch Nghiên thật ra cũng không thật sự nảy lên sát tâm đối với Huyền Di chân nhân.

Liền ngay lúc song kiếm giao phong, sát ý vừa nổi liền vụt tắt trong chớp mắt.

Cửa đá vẫn luôn đóng chặt nay lại ầm ầm mở ra, chiêu thức của hai bên bị một người ngăn lại, Huyền Không chân nhân dùng linh lực ấn hai thanh kiếm xuống, thở dài nói: "Đủ rồi, dừng tay lại."
"Sư tôn!"
"Chưởng môn!"
Hai người kinh ngạc hô, Bạch Nghiên cùng Huyền Di nháy mắt đều đồng dạng khó hiểu.
"Chưởng môn, ta có thể ứng đối, lúc này hà tất gì ngươi phải ra đây?" Huyền Di chân nhân lắc đầu, "Thôi, việc đã đến nước này, vẫn là để sư đồ các ngươi nói chuyện đi."
Huyền Không chân nhân gật đầu nói: "Đồ nhi tùy hứng, vất vả cho sư đệ rồi."
Vẫy vẫy tay, Huyền Di chân nhân không hề nhiều lời như lúc khuyên bảo Bạch Nghiên, xoay người liền rời đi.
Nhìn theo bước chân rời đi của Huyền Di chân nhân, Bạch Nghiên quay đầu, gương mặt hoang mang hỏi Huyền Không chân nhân: "Sư tôn, này đến tột cùng là như thế nào?"
"Như ngươi đã thấy, vi sư không có bế quan, lại càng không có tẩu hỏa nhập ma."
"Kia vì sao........"
"Bạch Nghiên, ngươi phải biết rằng trên thế gian này, chính tà không đội trời chung, ngươi tuyệt đối không nên lựa chọn con đường đó."
Huyền Không chân nhân không trả lời câu hỏi của Bạch Nghiên, nhưng lời hắn nói khiến Bạch Nghiên đang hoang mang bắt được trọng điểm.
'Chính tà không đội trời chung'.....Bạch Nghiên hỏi: "Là A Ly? Các người ngay từ lúc bắt đầu đã dùng lý do buộc ta phải trở về Hư Vô phái, chính là vì muốn tách ta và A Ly?"
"Hắn là hóa thân của Ly Uyên, hắn chính là tà ma đầy tội ác, ngươi cùng hắn hẳn là kẻ địch trời sinh mới đúng." Huyền Không chân nhân tiếc hận nói, "Bạch Nghiên, ta không hy vọng ngươi lầm đường lạc lối, bị tà ma che mắt."
"Sư tôn, ta hiểu rõ ta đang làm cái gì, ta không bị tà ma che mắt.

Đây là lựa chọn của chính ta, cũng giống như lúc này."
Nói xong, Bạch Nghiên liền rời khỏi nơi này, giờ phút này Bạch Nghiên đã hiểu lời mà Huyền Di chân nhân nói 'chờ mọi việc qua đi' là gì, kế điệu hổ ly sơn! Nói dối rằng Hư Vô phái xảy ra chuyện chỉ để kéo dài thời gian dụ mình rời khỏi A Ly, tình cảnh hiện tại ở Ly Uyên khả năng chính là nguy hiểm cận kề.


Trong lòng Bạch Nghiên sốt ruột xen lẫn hối hận vì đã để A Ly một mình đối mặt với nguy hiểm.
"Đứng lại!"
Huyền Không chân nhân ngăn Bạch Nghiên lại, "Ngươi còn không hiểu nỗi khổ tâm của ta sao! Ngươi còn muốn tiếp tục phạm sai lầm mà đi xuống núi?"
"Sư tôn, A Ly hắn không giống, hắn không phải là một hóa thân 'Vực sâu' tà ma lãnh khốc, hắn cũng giống như con người, hắn cũng có tình cảm.

Hơn nữa ta có thể nhìn ra A Ly hắn căn bản không có tâm hại người.

Cho dù không có 'Vực sâu' biệt ly thì trên thế gian này vẫn sẽ xảy ra biệt ly như cũ."
"Nhưng việc hắn là hóa thân của 'Vực sâu' là sự thật, Bạch Nghiên, cái ngươi nhìn thấy liền nhất định là đúng sao?"
Bạch Nghiên cúi đầu nói: "Ta tin hắn."
"Vậy nên ngươi vì hắn mà vi phạm môn quy, sư tôn ra lệnh cho ngươi, ngươi cũng không nghe mà bỏ đại nghĩa và chính đạo không màng tới sao?"
Huyền Không chân nhân bức bách Bạch Nghiên nói, "Hôm nay, nếu ngươi rời khỏi Hư Vô phái một bước.

Vậy từ nay về sau, ngươi liền không còn là đệ tử của Hư Vô phái ta!"
"Sư tôn!" Bạch Nghiên nắm chặt hai tay, "Sư tôn đây là đang bức ta sao?"
"Ta chỉ hy vọng ngươi có thể quay đầu hối cải." Huyền Không chân nhân thở dài nói, "Ngươi là đệ tử duy nhất của ta, ta không hy vọng ngươi bị tà ma che mắt, càng không thể để ngươi trở thành đồng lõa!"
Nội tâm Bạch Nghiên rối như tơ vò, hắn muốn phản bác lời Huyền Không chân nhân, nhưng hắn hiểu càng giải thích mọi chuyện càng không thể vãn hồi, tựa như việc A Ly chính là 'cái Ác' ăn sâu vào trong tiềm thức của mọi người.


Huyền Không chân nhân sẽ không tin lời giải thích của hắn, Đồng Linh Nhi cũng sẽ không tin, những người khác lại càng không tin.
Hiện tại, Huyền Không chân nhân muốn bức hắn lựa chọn giữa Hư Vô phái và A Ly, mà hắn phải chọn như thế nào đây? Hắn căn bản không muốn chọn! Tuy trong lòng hắn đã có đáp án nhưng chỉ là không đành lòng nhìn thấy kết thúc bi thương còn lại.
"Sư tôn, chúng ta không có cách nào khác sao?"
"Bạch Nghiên, ta đã nói rõ.

Cho dù ngươi có chạy tới Ly Uyên thì sao, ngươi còn có thể làm gì? Các đại môn phái đã phái ra cao thủ đi trước để tiêu diệt hắn, thậm chí các Chưởng môn cũng đều xuất động, nguyên nhân ta không đi là vì sao thì ngươi đã biết.

So với những cái đó, ta cũng là vì muốn làm một sư tôn tốt." Tay Huyền Không chân nhân đặt trên vai Bạch Nghiên, nhìn tiểu hài tử hắn mang về từ nhiều năm trước nay đã lớn thành một thiếu niên cao lớn.
"Nguyên lai hết thảy đều đã lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy sao....Có lẽ từ lần ta mang A Ly rời khỏi 'Vực sâu' Ly Uyên, thì các ngươi đã biết.

Đồng Linh Nhi vẫn luôn không nói, nhưng ta biết nàng ta là Thánh Nữ Tế Linh Đàn, nàng ta đã 'nhìn' thấy hết thảy.

Nguyên lai ta vẫn ngây thơ cho rằng ta có thể thay đổi cái nhìn của các ngươi, nghĩ lại thì ra.....ta sai rồi."
Bạch Nghiên cười khổ một tiếng, đối mặt với Huyền Không chân nhân, hắn trực tiếp quỳ xuống, tựa như năm xưa khi mới vào Hư Vô phái làm lễ bái sư, hắn nói: "Ta đã biết nên làm thế nào, nếu bắt buộc phải lựa chọn, ta chỉ có thể cô phụ ân tình của sư tôn người trong nhiều năm qua."
"Ngươi......Ai........" Huyền Không chân nhân nhìn Bạch Nghiên, ngoại trừ thở dài cũng không biết nói lời gì, một lúc sau hắn nói, "Ngươi cũng biết lần này ngươi đi nếu nổi lên xung đột, có lẽ tính mạng của ngươi còn khó giữ, ngươi thật sự muốn đi cứu người sao?"
"Nếu lần này có thể cùng A Ly đồng tử, đó là may mắn của ta.

Còn nếu đệ tử bất hạnh cứu được A Ly, đệ tử sẽ tự mình đến Hư Vô phái phế toàn bộ tu vi võ học, tuyệt không 'lấy chính trợ ác', sư tôn có thể yên tâm."
Huyền Không chân nhân sao có thể 'yên tâm', hắn xoay người không muốn nhìn Bạch Nghiên: "Được, nếu đây là lựa chọn của ngươi, vậy ngươi đi đi.

Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, một khi bước chân khỏi Hư Vô phái, cũng tuyệt đối không thể lấy bất kỳ lý do gì để trở về, đại môn Hư Vô phái vĩnh viễn đóng cửa đối với ngươi!"
"Đa tạ sư tôn."
Bạch Nghiên cúi đầu, chớp chớp đôi mắt, giọt lệ rơi hòa vào bụi đất, tách khỏi trần tình bi ai, vĩnh biệt chính là chia ly, sư đồ trở thành người lạ, có khác gì sinh ly tử biệt đâu?
Người đã rời đi, Huyền Không chân nhân cảm nhận mảnh sân trống rỗng, rốt cuộc mới cảm nhận được cảm giác 'thê lương' như những người bình thường khác, "Không giữ được chung quy vẫn là không giữ được a."

Vực sâu Ly Uyên.
Ly Uyên cùng Tế Độ vẫn đang giằng co, hắn đích xác có chút dao động.

Giết những người đó, Bạch Nghiên sẽ nghĩ như thế nào? Những người này là bạn tốt cùng sư huynh đệ của Bạch Nghiên, còn có rất nhiều người hắn chưa từng gặp nhưng lại biết Bạch Nghiên.
Từng người bọn họ có khả năng chiếm cứ tình cảm của Bạch Nghiên dù chỉ là một chút, nhưng khi bọn họ tụ tập thì đương nhiên sẽ trở thành nhiều, Ly Uyên nghĩ thôi cũng cảm thấy mình sẽ đố kỵ tới phát điên mất.
Tế Độ như nhìn thấu tâm tư trong lòng Ly Uyên, hắn biết địch ý mà lần đầu tiên gặp mặt của người này là gì rồi.

Bọn họ thích cùng một người, chỉ là đối phương không thể coi là 'người' được, hắn chỉ là một quái vật điên cuồng mà thôi.

Nhưng hắn nhất định sẽ sợ hãi việc mất đi Bạch Nghiên, sợ sau khi giết tất cả những người ở đây, Bạch Nghiên cũng sẽ xem hắn là quái vật gớm giếc.
"Thật đáng thương a, ngươi không dám mạo hiểm bởi vì trong lòng ngươi còn chưa có thể xác nhận.

Bạch Nghiên không giống loại quái vật như ngươi, hắn có sư môn, có bằng hữu thân nhân, chỉ bằng một mình ngươi liền có thể bằng toàn bộ những người đó sao?" Tế Độ lắc đầu nói, "Thôi bỏ đi, thời gian các ngươi quen biết nhau ngắn như thế mà....."
Ly Uyên cười lạnh: "Ngươi cảm thấy ta thật sự không dám giết các ngươi sao?" Ngọn lửa lẫn bụi gai nguyên bản đã dừng lại bỗng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, "Cho dù ta giết các ngươi thì sao? Chờ sư tôn chỉ còn lại một mình ta, khi đó hắn hận ta thì đã sao? Tình cảm của sư tôn chỉ thuộc về một mình ta mà thôi!"
Tế Độ nhíu mày nhìn U lam Minh Hỏa đang tùy ý phát động, này quả thực là một kẻ điên không thể nói lý mà.
"Bạch Nghiên hắn không thuộc về ngươi, thậm chí hắn không thuộc về thế giới này." Không biết tự khi nào Đồng Linh Nhi đã đi vào bên trong vòng chiến, nàng nói, "Một ngày nào đó Bạch Nghiên sẽ rời đi, liền tính ngươi là hóa thân của Ly Uyên cũng không tránh được sự biệt ly.

Ngươi và Bạch Nghiên ở chung, ắt hẳn ngươi cũng có cảm giác Bạch Nghiên hắn và thế giới này có một khoảng cách không thể dung nhập."
Đồng Linh Nhi nói quả thật làm Ly Uyên nhớ lại một chút sự tình, không biết vì sao Bạch Nghiên và thế giới này có loại cảm giác xa cách, nhưng hắn không giống, Bạch Nghiên đã từng hứa hắn là đặc biệt duy nhất.
"Ngươi nói những cái này là muốn chứng tỏ điều gì?"
"Ta muốn nói chính là chúng ta không một ai có thể giữ được Bạch Nghiên, ngươi cũng giống như vậy." Đồng Linh Nhi nhìn chăm chú vào Ly Uyên, "Chúng ta không có gì khác nhau cả."
"Đúng không?" Ly Uyên bỗng nhiên nở nụ cười, dưới ánh mắt khiếp sợ của những người đó mà dùng cánh tay đâm xuyên qua ngực mình, "Nếu đã như vậy, chúng ta liền cược đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận