Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm!


Ly Uyên rút tay ra, máu tươi theo miệng vết thương chảy xuống, bên môi hắn cũng dần dần tràn ra tia máu, nhưng hắn không để ý, ngược lại hướng Đồng Linh Nhi cười nói: "Thế nào? Các ngươi có dám đánh cược không?"
"Ngươi quả nhiên là quái vật." Đồng Linh Nhi nhìn chằm chằm vết thương khó có thể khép miệng kia, "Đây là lựa chọn ngu xuẩn nhất, bởi vì cơ hội chỉ có một."
"Một?" Ly Uyên cười nhạo, "Này chỉ là một hồi đánh cược thôi, thậm chí ta có thể khẳng định các ngươi sẽ không một ai có thể nhìn thấy kết cục cuối cùng.

Đến đây đi, không phải các ngươi muốn giết ta sao, đây là thời cơ tốt nhất a."
"Thánh Nữ, không cần nhiều lời với hắn." Trường kiếm của Tế Độ đâm thẳng, hoàn toàn đâm vào một phần ba huyết nhục, "Nếu ngươi muốn chết, ta có thể thành toàn cho ngươi."
Mấy người tuy mới vừa rồi còn nhìn thấy Ly Uyên hành động khó hiểu, nhưng hiện tại thấy một kiếm này của Tế Độ lại càng có thể dũng khí.

Bọn họ vất cả lâu như vậy, nửa giọt máu cũng không lấy được, vẫn là nhanh nhanh động thủ mới được, mặt mũi thì tính là cái gì, mấy chưởng môn bị đánh bay hồi nãy cũng liếc mắt nhìn nhau, từng sát chiêu trên tay ăn ý tấn công Ly Uyên.
Cho dù là cường giả, nếu không phản kháng tiếp chiêu thì tuyệt đối không thể nào chịu đựng nổi.

Ly Uyên cường ngạnh tiếp nhận, nửa quỳ trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn liền theo như lời Đồng Linh Nhi nói, nếu lựa chọn sai thì cùng lắm là bồi một cái mạng, bất quá hắn tin tưởng kết quả cuối cùng nhất định là kết quả mà hắn muốn.
"Giết ta, về sau các ngươi không được gây khó dễ cho sư tôn."
Tế Độ cười lạnh nói: "Từ trước tới nay chúng ta chưa từng làm Bạch Nghiên khó xử."
"Phải không?" Ly Uyên nhìn Đồng Linh Nhi, ý vị trong mắt không cần nói cũng biết.
Đồng Linh Nhi tự biết ý tứ của Ly Uyên, nàng không thể xác định được phân lượng của Ly Uyên trong lòng Bạch Nghiên, nhưng nàng hiểu được khi Ly Uyên chết, Bạch Nghiên có khả năng sẽ không còn muốn tương trợ bọn họ tiêu diệt những 'Vực sâu' khác.

Sự tình phát triển thành như này, lúc trước nàng nên đi theo Bạch Nghiên, nhất định sẽ không để hắn gặp gỡ Ly Uyên.
Mặc kệ có như thế nào, Ly Uyên chết, những 'Vực sâu' khác nhất định cũng phải bị diệt.


Cuối cùng rồi Bạch Nghiên sẽ hiểu cho bọn họ, mỗi người đều là vì thân bất do kỷ.
"Ta, Đồng Linh Nhi nhất định sẽ nhìn xem kết cục, bất quá nói cho cùng tất cả chúng ta đều bị vận mệnh trêu đùa." Đồng Linh Nhi giơ tay làm thủ thế 'tấn công', sau đó thì quay đầu rời khỏi nơi này.
Nàng tiếp nhận lời đánh cược là bởi vì nguyên nhân cái chết của Ly Uyên, cạn máu mà chết, còn nếu là do 'lời đồn đãi' thì sẽ rất khó coi.

Động tác của những người đó cũng rất nhanh, vũ khí sắc bén chế trụ xương tỳ bà* là xiềng xích bằng băng tằm khiến hắn không thể cử động.

Chỉ là, không có ai dám động thủ đi lấy máu.
(*Xương tỳ bà: xương bả vai, nếu dùng xích sắt xuyên qua nơi này thì hai tay sẽ mất hết sức lực, không thể dùng võ được, nặng còn có thể trở thành tàn phế.)
Đồng Linh Nhi không muốn nhìn tiếp, cũng không muốn thấy biểu tình của Bạch Nghiên, nàng bước ra khỏi cuộc chiến, nói với Tha Nguyên trưởng lão: "Trưởng lão, chúng ta trở về Tế Linh Đàn đi."
"Nhưng là, hiện tại còn chưa nhìn được kết cuối cùng của tên tà ma đó."
"Kết cục của Ly Uyên sẽ như lời tiên đoán của Linh Đồng, Tha Nguyên trưởng lão không cần lo lắng, ta cảm giác Linh Đồng bị hao tổn linh lực, vẫn là nên trở về Tế Linh Đàn thôi."
Nghe Linh Đồng bị tổn hại, Tha Nguyên trưởng lão cũng mặc kệ những cái khác, để lại mấy người, không nói hai lời liền hộ tống Đồng Linh Nhi trở về Tế Linh Đàn.
Hiện tại nhìn Ly Uyên không hề có sức phản kháng, nửa quỳ trên mặt đất, máu rời tích trên mặt đất thành vũng.

Mọi người nhìn nhưng không ai dám động thủ lấy máu.

Có rất nhiều người thân là chưởng môn nếu giành làm trước, loại chuyện này rất mất mặt mũi, càng không cần phải nói tới đám tiểu bối đó.

Đám còn lại là vì kiêng kị thực lực khủng bố của Ly Uyên, không dám tùy tiện động thủ, ít nhất ai cũng muốn có một người đứng ra tiên phong.
Một lúc sau, đúng thật có một môn phái đứng ra, nhưng mà không phải vì lấy máu.
"Hôm nay trong trận chiến này ta không muốn nhiều lời, nhưng tà ma đã bị bắt đó là may mắn của đại lục An Lạc, ta còn chờ trở về môn phái phục mệnh, chư vị xin cáo từ." Nói xong liên mang theo người của hắn rời đi, cái gì cũng không lấy, giống như bọn họ thật sự tới chỉ để trừ ma diệt hại.
Chỉ trong chốc lát, lục tục lại có thêm mấy môn phái xin cáo từ, máu cũng không thèm lấy, lưu lại đám người hai mặt nhìn nhau.

"Hà tất phải giả thanh cao." Sau khi đám người đó rời đi, thiếu niên trẻ tuổi kia lại khinh thường nói.
"Vị thiếu hiệp này nói không sai." Người nọ của Vân gia mở miệng nói, "Còn những chư vị đây ở lại đều là vì máu của tà mà, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà băn khoăn chưa dám ra tay.

Nhưng mà chờ đợi không phải biện pháp, nếu chư vị không ngại, để kẻ hèn này đứng ra làm người đầu tiên có được không? Vì gia chủ phu nhân nhà ta còn đang đợi máu về cứu mạng a."
"Một khi đã như vậy, ngươi liền động thủ trước đi.

Nhân đó, chúng ta cũng không mong ân tình gì, chỉ là hy vọng sau này thế gia cùng môn phái có thể giao hảo tốt."
Lời này nói ra chính là vội vàng muốn 'Vân gia' mắc nợ bọn họ một cái 'nhân tình'.

Vân gia đặc trưng về phương diện vũ khí, người nọ vẫn giữ nụ cười như cũ: "Đây là tự nhiên, phân tình nghĩa này ta sẽ trở về bẩm báo kỹ cho gia chủ."
Nói xong, người nọ liền lấy ra một cây chủy thủ và một bình sứ nhỏ, ngồi xổm trước mặt Ly Uyên, mau chuẩn tàn nhẫn, thủ pháp lưu loát, từng giọt máu đầu tim dần ngập đầy bình, nhiệm vụ hoàn thành.
"Nguyên lai, các ngươi còn có mục đích này." Ly Uyên nhìn như không cảm nhận được đau đớn, cười nhìn người nọ đang lấy máu của mình.
Người nọ không đáp lại, thở dài một tiếng: "Đa tạ."
Thu bình đứng dậy, người nọ mang theo những người Vân gia khác nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, thời gian không đợi một ai, gia chủ phu nhân còn đang chờ một tia cơ hội cuối cùng này.
Có người thứ nhất đi đầu, những người sau liền nhẹ nhàng hơn nhiều.

Ly Uyên lạnh lùng nhìn những người tự xưng là 'chính đạo' đó đang lấy từng giọt máu trên người hắn.

Bọn họ từng người sắc mặt hiện lên vẻ tham lam ghê tởm, đây là cái mà bọn họ gọi là 'Chính nghĩa' sao?
Cười lạnh một tiếng, hắn nhắm mắt lại, máu dần dần chảy chậm lại, trong lòng Ly Uyên than nhẹ, hắn còn chưa kịp chờ sư tôn tới.


Ly ly hoa nở ngày càng nhiều, bất tri bất giác lấp đầy phiến u lam hoang sơ này.
Trên đường chạy tới, vị trí nơi đầu quả tim của Bạch Nghiên bỗng nhói lên tê rần, hắn cưỡng chế dự cảm bất an trong lòng.

Mà khi hắn tới 'Vực sâu' Ly Uyên, cảm giác như có thứ gì đó đè nặng lên trái tim, máu, cả người A Ly toàn là máu quỳ giữa đó, mà bọn người chính đạo 'cao quý' xung quanh đang tham lam như những con đỉa hút lấy hút để, thậm chí là cướp đoạt tranh giành từng giọt máu của tà ma mà bọn họ khinh thường.
"Các ngươi đây là......."
"Ngươi bị ngốc sao, lấy máu a." Người trả lời vẫn là thiếu niên trẻ tuổi đó, hắn đã có một bình máu đầy, tin chắc rằng sau khi trở về chưởng môn nhất định sẽ khen ngợi hắn, "Máu của tà mà này nghe nói là thứ tốt đó, nếu không có đồ tốt, bọn ta tu vi yếu kém tới đây làm gì."
"Nguyên lai, là vì máu......ha...ha....." Bạch Nghiên cười thê lương, cái gì mà vì chính đạo, cái gì mà vì đại lục An Lạc, bất quá chỉ là cái cớ buồn cười mà thôi, từ trước tới nay tất cả đều là vì cái gọi là ích kỷ.
Thu Thủy kiếm rung chấn, sát khí trải rộng toàn bộ 'Vực sâu' Ly Uyên.

Bỗng nhiên Ly Uyên mở mắt ra, sư tôn rốt cuộc cũng tới.
Mấy chưởng môn và đám cao thủ là người trước tiên cảm giác được, lưu loát tránh khỏi đạo kiếm khí bất thình lình ập tới.

Nhưng những môn phái nhỏ và mấy đệ tử thì không kịp phản ứng, tất cả đều bị kiếm khí chém trúng, máu bắn khắp nơi.
"Là ai, thế mà lại ra tay độc ác?"
"Độc ác?" Bạch Nghiên cầm Thu Thủy Kiếm, nơi mà hắn đi qua, người chết người thì sống, máu đỏ tươi hình thành một con đường theo từng bước chân của hắn.
"Bạch Nghiên!" Có người nhận ra hắn, "Ngươi thân là đệ tử Hư Vô phái, thế nhưng lại tàn sát đồng đạo!"
"Ta đã không còn là đệ tử Hư Vô phái.

Từ hôm nay trở đi, ta không còn liên quan gì tới chính tà thiện ác, còn các ngươi, chuẩn bị đền mạng cho A Ly đi!"
Kiếm quang lập lòe nhẹ như từng đàn bướm bay múa, nhưng lại tựa như sao băng xẹt qua, từng chiêu thức lên xuống, tĩnh động tùy theo gió, như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Từng thi thể ngã xuống, máu chảy thành sông nhiễm đỏ cả một vùng, mùi vị huyết tinh tràn ngập trong không khí.
"Xuất khẩu cuồng ngôn! Hôm nay ta sẽ thay Hư Vô phái giáo huấn ngươi một chút."
Người nói chuyện vận khởi linh lực, dùng chiêu thức mạnh nhất của hắn, trong mắt hắn kỳ thực không xem trọng hậu bối này, hắn muốn một kích giải quyết Bạch Nghiên.


Chỉ là, tay còn chưa kịp chạm tới trước người Bạch Nghiên, phiếm hàn ý ngược lại đã cắt đứt lìa tay hắn.
Như vậy còn chưa xong, chớp mắt đoạn tay bị rơi xuống, đường kiếm của Bạch Nghiên cũng nhanh chóng bay tới, dùng mắt thường không kịp nhìn, không cần phải nói tới việc né tránh, một kiếm trí mạng đâm vào lão giã vừa rồi còn khinh thường Bạch Nghiên, khiến lão chết bất đắc kỳ tử.
Những người khác nhìn thấy ngoại trừ kinh ngạc thì còn có thiếu niên trẻ tuổi tràn ngập oán giận.

Vừa rồi bọn họ giống như bị cái tiểu bối này vả mặt, không giết được Bạch Nghiên, bọn họ còn gì mặt mũi nữa.
Một lần nữa tập họp lại, không giống như cảnh đối chọi tranh đoạt máu như vừa nãy, bọn họ cùng nhau giằng co với Bạch Nghiên, giết bằng được kẻ trước mắt rồi tính.
Con người luôn dễ dàng phóng đại bản thân, khinh thường những kẻ nhỏ bé không có năng lực.

Lúc ấy, bọn họ sẽ rất dễ tự phụ, do đó càng xem nhẹ đối thủ thì sẽ rất dễ chết.
Hình ảnh đất của cả một vùng bị máu nhiễm đỏ không giống như màu của ánh tà dương rách nát, đó là một màu đỏ sậm của máu từ nội tạng xuyên qua toàn bộ xương tủy.

Âm thanh gào thét thảm thiết bên tai đã chết lặng, Bạch Nghiên phẩy Thu Thủy Kiếm, trên thân kiếm vẫn sáng bóng như tuyết, không hề nhiễm một giọt máu bẩn nào, nhìn không ra thanh kiếm này vừa rồi đã giết biết bao người.
Bạch Nghiên vẫn là biểu tình như cũ, một thân bạch y trong lúc chém giết bị máu bắn loang lỗ, 'xoát' một tiếng, kiếm đâm ra bỗng dừng lại, trước mặt là một tiểu hài tử không có linh lực lẫn tu vi.

Cũng chính giây phút này, Bạch Nghiên mới tỉnh táo lại từ trong sát khí hận thù, quay đầu nhìn, nơi nơi đều là thi thể nằm trong vũng máu.
Hắn lảo đảo vài bước, chậm rãi đi tới bên cạnh Ly Uyên, Ly Uyên cũng ôn nhu mỉm cười chờ hắn đi tới.
"Đinh đang" một tiếng vang nhỏ, Thu Thủy Kiếm rơi khỏi tay Bạch Nghiên, hắn quỳ rạp xuống bên cạnh Ly Uyên, tay run rẩy mà nhẹ nhàng xoa mặt Ly Uyên: "A Ly, có đau lắm không?" Tất cả đều là máu, không còn nhìn ra hình dạng của con người, máu đỏ đậm như ánh tà dương.
Ly Uyên nâng bàn tay dính máu lên, chạm bên gáy Bạch Nghiên, hắn nói: "Sư tôn, đừng khóc."
"Không cần biến mất, có được không?" Bạch Nghiên lạc giọng khẩn cầu, hắn đã cảm nhận linh lực của người trong lòng đang dần tiêu biến.
Ly Uyên khẽ hôn bên gáy Bạch Nghiên, hắn nói: "Sư tôn, bản thân ta là biệt ly thì sao lại biến mất được, chỉ là tạm thời rời đi mà thôi.

Ta lưu lại ấn ký này, chờ ta trở lại bất luận cái gì, ta cũng sẽ tìm được người."
Bạch Nghiên cảm nhận được sự ấm áp bên gáy, nơi trái tim thuộc về người kia cùng đồng dạng rung động, lần này đổi lại người chờ đợi sẽ là hắn.
Thời điểm Ly ly hoa nở rộ, người biệt ly sẽ trở về gặp lại cố nhân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận