Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta Được Cả Nhà Đoàn Sủng


Nghe được thanh âm này, Diệp phu nhân cả kinh đập vỡ chén trà, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Uyển Hề.


Nụ cười của Tần Uyển Hề trở nên cứng đờ, ả ta nhìn mảnh sứ vỡ dưới đất, ngơ ngác nói: "Biểu tỷ! ! Có lẽ tỷ vẫn còn yếu, không bưng nổi chén trà? Không! ! Không sao đâu, Uyển Nhi đi nấu cho tỷ một chén khác.



Diệp phu nhân hoảng loạn, nhớ lại thanh âm vừa rồi, lập tức từ chối: "Không cần, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi trước, Ỷ Thúy ở lại hầu hạ tiểu thiếu gia, những người còn lại đều lui xuống hết đi!"

Tần Uyển Hề ngượng ngùng lui ra ngoài, vừa đi tới chỗ vắng vẻ không người liền tức giận giậm chân, cơ hội tốt như vậy lại bị bỏ lỡ, lần sau khó mà xuống tay.


Chỉ cần Tô thị uống chén thuốc kia, là có thể quy cái chết của nàng ta thành khó sinh, ả ta cũng có thể thu hoạch sạch sẽ.


Ả ta đã giấu gần bảy năm, tính ra cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, chịu đựng tới khi nào mới có thể trở thành chính thất đây?

Lau khô nước mắt, Tần Uyển Hề cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm không sao, sau này còn rất nhiều cơ hội.



Trong phòng sinh, sau khi cửa sổ được đóng lại, Diệp phu nhân quay ra nhìn đứa con trai mới chào đời của mình, thằng bé còn đang nhắm mắt mút ngón tay.


Đứa trẻ này gầy gò, vừa nhìn đã biết là sinh non.


Nàng đã gả vào nhà họ Diệp chín năm, chỉ có một đứa con trai này, trước khi sinh lại mắc bệnh nặng một thời gian, dẫn đến nàng vì hạ sinh đứa con trai này mà mất hơn nửa cái mạng.


Vốn tưởng rằng mình khó có con, bây giờ nghĩ lại, nàng luôn cảm thấy có gì đó rất đáng nghi.


Nàng nhỏ giọng dặn dò Ỷ Thúy: "Ngươi mang chén nước đường này đưa cho Cơ tiên sinh ở ngõ Hạnh Lâm xem, nhớ kỹ, không được để bất kì kẻ nào nhìn thấy.



Ỷ Thúy lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng Ỷ Thúy trung thành và tận tâm không hỏi gì, chỉ gật đầu, sau đó liền giấu chén nước đường vào trong tay áo rồi lặng lẽ ra khỏi phủ.


Ỷ Thúy đi rồi, Y Hồng lại tiến vào hầu hạ, Diệp phu nhân lại hỏi một câu: "Đại nhân đã trở lại chưa?"

Y Hồng dừng một chút, mở miệng nói: "Có lẽ là còn bận chút công việc, phu nhân nghỉ ngơi trước đi, nói không chừng một lát nữa đại nhân sẽ về thôi.



Lúc này Diệp phu nhân lại nghe được một tiếng thở dài, suy nghĩ của đứa trẻ lại một lần nữa truyền đến: "Phụ thân không có lương tâm của ta sợ là sẽ không trở lại, hắn đã bị biểu muội họ hàng xa của mẫu thân ngăn lại, kéo đến nhà ở bên ngoài của bọn họ vụng trộm rồi.

"

Diệp Phỉ Nhiên nằm đó ăn dưa quên cả trời đất, quả nhiên là nhà giàu, dưa vừa to vừa chín.



Chỉ là đáng tiếc cho mẫu thân, gả tới đây được chín năm, ủa khoan! !

[Ác độc, thật là quá ác độc, hóa ra mẫu thân qua nhiều năm như vậy không thể sinh con, đều là bởi vì thân phụ và vị biểu muội kia cùng nhau âm mưu hạ độc?]

[Chết tiệt, chết tiệt, rốt cuộc là loại lòng lang dạ sói nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?]

Diệp phu nhân bị sốc trước hai thông tin này đến mức suýt ngất, nàng chỉ mong là mình vừa mới sinh con xong nên bị ảo giác, nàng cũng không muốn tin rằng mình đã trở thành trò đùa trong suốt 9 năm qua.


Bởi vì trong lòng có tâm sự nặng nề, cho nên lúc ăn cơm trưa Diệp phu nhân chỉ ăn một chút cháo do Y Hồng tự mình nấu.


Hiện tại, người mà nàng tin tưởng nhất cũng chỉ có hai người này, họ đều là người mà nàng mang từ nhà mẹ đẻ tới.


Hôm nay nàng sinh con, tẩu tẩu nhà mẹ đẻ cũng đưa vài người đến thăm, nhưng vị hôn phu mà nàng nhất mực thủy chung lại chẳng thấy bóng dáng đâu.


Lúc này, những suy nghĩ vụn vặt của con trai lại truyền đến: "Mẫu thân đáng thương của ta, sao lại thảm như vậy? Đáng tiếc, ta vẫn còn quá nhỏ, không có biện pháp bảo vệ người, có cách nào có thể làm cho ta nhanh lớn lên không nhỉ?"

Sau khi Diệp phu nhân nghe được suy nghĩ đó của con trai, vành mắt lập tức đỏ lên, ít nhất đứa nhỏ này vẫn sẽ đứng về phía nàng phải không?

Tuy nàng cảm thấy thật khó tin khi có thể nghe thấy tiếng lòng của con trai, nhưng có lẽ đây là quý tử được ông trời phái xuống để cứu vớt nàng chăng?


Nghĩ như vậy, Diệp phu nhân liền ôm chặt con trai vào lòng.


Mải ăn dưa đến tận bây giờ, hệ thống rốt cuộc cũng truyền đến một tiếng 'ding': "Chúc mừng kí chủ thành công ăn xong một quả dưa, nhận được một đồng dưa, hệ thống trung tâm mua sắm đã mở ra cho ngươi, ngươi có thể tự do chọn mua hàng hóa rồi!"

Diệp Phỉ Nhiên kinh ngạc, một đứa nhóc con như cậu, còn có thể chọn mua hàng hóa, rốt cuộc phải chọn mua như thế nào?

Cậu tò mò mở trung tâm thương mại trong ý thức ra, đập vào mắt cậu là một chiếc kệ giống như trong siêu thị, tuy chỉ có thể mở ra ba kệ hàng hóa, nhưng mỗi một ngăn kệ đều là những thứ mà cậu rất cần lúc này.


Ngăn đầu tiên là sữa bột dành cho trẻ sơ sinh nhãn hiệu “Dưa hấu”, có hiệu quả bổ sung thính giác và thị giác, mỗi hộp có giá ba đồng dưa.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận