Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt


"Hy vọng các ngươi biết quý trọng cuộc sống mới, sống những ngày tháng tốt đẹp, đừng bị người ngoài giật dây mà làm chuyện bất lợi cho Hoàng thượng.

"

"Các ngươi phải tự nắm giữ cuộc đời mình, chứ đừng để cho người khác lợi dụng rồi chết oan ức.

"
"Cho nên ai sẽ là người đầu tiên nói ra thân thế và những chuyện các vị gặp phải cho ta nghe?"
Nhóm thiếu niên còn đang sợ hãi không kìm được có ấn tượng tốt với Lâm An công công.

Dù sao bọn họ còn nhỏ, cũng chỉ là người bình thường, tất nhiên sẽ ỷ lại người đã bảo vệ mình.

"Công công, để ta nói.

"
Một thiếu niên gầy yếu đứng lên từ trong góc tối.

Trên mặt y có một vết sẹo mờ, vì quá gầy nên bề ngoài trông không đẹp mấy.

"Công công, ta chính là tiểu công tử Tạ gia, Tạ Quỳnh.

"

"Ngươi là Tạ Quỳnh?" Lâm An công công ngạc nhiên nhìn y: "Sao trông ngươi lại thảm như vậy?"
"Công công có muốn nghe lời nói thật không?"
"Nói đi.

"
Sắc mặt Tạ Quỳnh bình tĩnh nói: "Vì chỉ khi biến thành bộ dạng này mới giúp ta thoát nạn.

"
Ánh mắt Lâm An công công nhìn y đầy phức tạp.

"Tạ công tử, Hoàng thượng có lệnh, Trưởng công chúa điện hạ chết vì bệnh, chắc ngươi hiểu được ý của lão nô.

"
Dù lần này Tạ Quỳnh rất thảm, nhưng Lâm An cũng không dám đắc tội Hoàng thượng, nên tỏ rõ thái độ.

Tuy Tạ Quỳnh chịu ấm ức, nhưng Trưởng công chúa cũng đã chết, tất nhiên không thể nào bồi thường cho y, cũng là suy nghĩ vì thanh danh của hoàng thất.

Tạ Quỳnh gật đầu: "Tạ Quỳnh nghe lệnh.

"
Lâm An hài lòng gật đầu.


Có thể tự biết lấy mình cũng là một ưu điểm.

Đêm đó, Tạ Quỳnh được Lâm An đích thân đưa ra ngoài.

Y mặc quần áo của một tiểu thái giám, đến trước cửa cung, Tạ Quỳnh nhìn thoáng qua cửa cung gần trước mắt, y đưa tay giữ chặt vạt áo của Lâm An công công.

"Công công, là ai đã cứu ta?"
Lâm An công công nghe y hỏi thế, không biết ông ấy nghĩ gì, ý nhị nói.

"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ Thập Bát công chúa là được.

"
Tạ Quỳnh nhíu mày suy tư, cuối cùng sau khi rời khỏi hoàng cung, y còn ngoái đầu nhìn cấm cung lạnh như băng.

Sáng sớm hôm sau.

Vân Vụ vừa thức dậy, đang chờ mẫu phi đến đút sữa thì nàng đã thấy Lâm thái y ác độc mang một cái bát đen xì đến.

Vân Vụ ỉu xìu.

[Không được rồi, làm trẻ con khó quá, ai thích thì uống thuốc đi, đánh chết ta cũng không uống nữa đâu.

]
Vân Vụ nhất quyết không mở miệng.

Lâm thái y luống cuống nói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận