Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt


[Nhưng nhũ mẫu kia không sống được lâu nữa, ba ngày sau sẽ bị xử tử cùng ta và mẫu phi.

]

Thân thể Lâm phi run lên.

Bà cúi thấp đầu, không dám để Hoàng thượng nhìn ra mình bất thường.

Bà không biết nên giận hay sợ nữa.

Sao con gái lại nguyền rủa mình chết chứ.

[Mà cũng tại mẫu phi ta xui xẻo, đế vương cổ đại đều kiêng kỵ thuật vu cổ, kết quả là phát hiện con rối đầy kim đâm trong viện của bà nên bị phụ hoàng chém đầu.

]
[Nhưng rõ ràng lịch sử ghi là Lâm phi vừa chết, chưa đến ba tháng, trong hậu cung của phụ hoàng lại xuất hiện thuật vu cổ, khiến những hoàng tử khác trong cung chết gần hết, cuối cùng chỉ còn lại ba hoàng tử.

Sau khi phụ hoàng trải qua chuyện này, tính cách càng thêm tàn bạo, đến mức sáu tháng sau, khi ra ngoài tế tổ, chết vì cảm lạnh.

]
Vân Vũ Đế: "! "
Ông chết như vậy à?
Không thể nào.

Quá uất ức.

Lâm phi cúi đầu xuống, vẻ mặt hốt hoảng.

Hoàng thượng sẽ chết sao?

Vậy bà giải quyết con rối chôn dưới đất, sau này may mắn còn có thể đi tu.

Nếu Tam hoàng tử do Thuần phi sinh lên ngôi, vậy kết cục của mình và con gái!
Lâm phi không dám nghĩ.

Vân Vũ Đế ho nhẹ một tiếng, như vô ý hỏi: "Lâm An, sao ngự y còn chưa đến.

"
"Hoàng thượng, Lâm thái y đến rồi.

"
Lúc này, chủ quản công công Lâm An vội dẫn Lâm thái y vào đại điện.

"Lâm thái y, bắt mạch cho tiểu công chúa.

"
Vân Vũ Đế ra lệnh xong, quyết định ngồi bên cạnh.

Tay Lâm thái y run run, không dám xem thường, thái độ nghiêm túc.

Sau khi sờ mạch của Vân Vụ, ông ấy giật thót.

Lâm thái y: "Hoàng, Hoàng thượng! "
"Có chuyện gì cứ nói thẳng.

" Vân Vũ Đế hơi híp mắt.

"Tiểu công chúa! Tiểu công chúa bị sinh non, thân thể yếu ớt, hình như ăn phải thuốc độc gì đó.

"
Lâm thái y nói xong cũng quỳ xuống, cả người đổ mồ hôi.

[Ơ, Lâm thái y? Chẳng phải là tâm phúc của phụ hoàng à, cũng là thái y có y thuật tốt nhất trong Thái Y thự.

]
[Quan trọng là qua công cụ tìm kiếm, ta phát hiện ra Lâm thái y là người sợ vợ.

]
[Ha ha.

]
Lâm thái y: "?"
Vân Vũ Đế khẽ ho, cố nén cười.

[Nhưng mà khổ thân Lâm thái y, dốc lòng nghiên cứu y thuật, kết quả lại gặp phải đồng nghiệp lòng dạ ác độc thích gây sự.

]
Lâm thái y khiếp sợ.

Vân Vũ Đế híp mắt tò mò.

[Ngô thái y này… A, tìm được, fuck, Ngô thái y này đỉnh nóc luôn, xáo trộn huyết mạch hoàng thất, sinh Thập Tứ hoàng tử với An tần nương nương.


]
Lâm thái y toát mồ hôi hột, đây là chuyện ông ấy có thể nghe sao!
Lão Ngô chẳng ra sao, muốn chết cũng đừng liên lụy mình chứ.

Làm sao đây, giờ ông ấy biết bí mật rồi, có nên nói cho Hoàng thượng không.

Trong mắt Vân Vũ Đế chợt tóe lửa rồi biến mất: "…"
Lâm phi vẫn hốt hoảng như trước.

May là sau khi biết An tần và Thuần phi có quan hệ tốt, bà đã tránh xa bọn họ.

Dám làm cả chuyện này, đối phương muốn diệt bà thì chẳng phải rất dễ sao?
Hơ, không đúng, đã có người tính kế bà.

Lâm phi cảm thấy cung đấu thật mệt mỏi.

[Quan trọng là Ngô thái y này lợi hại ở biết dỗ người, nếu ta không nhớ nhầm, sáu tháng sau phụ hoàng xuất hành tế tổ có mang vị này theo, sau khi Hoàng thượng chết, người vào nhà lao lại là đám Lâm thái y ở lại trong cung.

]
[Quả nhiên, làm thái y khổ quá, lương đã thấp còn dễ mất mạng.

]
[Trung y khó bồi dưỡng cỡ nào, ở hiện đại, lão trung y vài chục tuổi là bảo bối quốc gia, chết một người là lòng đau như cắt, muốn đưa những thái y này đến hiện đại quá, thế thì y học của Hoa Hạ sẽ không có nhiều bệnh nan y do Tây y gây ra.

]
Lâm thái y: "…" Hu hu, cảm động.

Vân Vũ Đế nhìn Lâm thái y đầy ẩn ý.

Lão già này, có mị lực gì mà được tiểu công chúa coi trọng.

[Nước muốn giàu, cần nhân tài!]
[Người một nước đấu đá nhau làm gì, đánh giết nước ngoài đi, đất vàng đất bạc ở hết phương Tây kìa.

]
Vân Vũ Đế động lòng.


Chẳng lẽ nước ngoài thật sự giàu có như thế.

Tuy rằng ông tò mò nhưng cũng không nóng ruột.

Dù sao, muốn đối ngoại thì phải ổn định đối nội, với tình hình Đại Yến hiện giờ, vị trí của chính ông còn không ổn, triều đình lại có rất nhiều sâu dân mọt nước.

"Lâm thái y, có thể giải độc tố trong cơ thể tiểu công chúa không?" Vân Vũ Đế hỏi.

Lâm thái y hoàn hồn, suy tư một lúc mới nói: "Thần có thể thử xem, nhưng không dám bảo đảm.

"
"Ngươi phải dốc hết toàn lực chữa trị.

"
"Lâm phi…" Vân Vũ Đế quay đầu nhìn Lâm phi luôn dịu dàng mờ nhạt.

Trước kia ông không chú ý nhiều đến đối phương, nhưng biết bà không phải người to gan.

Quan trọng nhất là Lâm phi không có con trai.

Vì thế, thuật vu cổ, tất nhiên sau màn còn có kẻ xấu xa độc ác.

Vân Vũ Đế nghĩ đến chuyện này, sống lưng lạnh toát.

Ở tiền triều, ông một lòng một dạ vì triều đình nước nhà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận