Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt


[Tiêu Thủ phụ có một đứa con trai phá của, không chỉ nướng sạch gia sản, mà còn là công tử bột khét tiếng kinh thành.

]
[Mấy hôm trước còn bị người ta chặn đánh trong thanh lâu, chậc chậc, thật đáng thương, bị đánh đến mức què chân, còn mất luôn cả cái năng lực kia nữa chứ.

]
Vân Vũ Đế nhíu mày.

Mặt Tiêu Quế Khanh tái nhợt.

Chuyện này ông ấy giấu rất kỹ, thậm chí còn chưa kịp báo thù cho con trai, định bụng đưa con về quê trước, vậy mà lại bị công chúa biết được.

Khoan đã.

Đây là giọng nói của một đứa trẻ à?
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Chẳng lẽ có yêu quái?
Sắc mặt Tiêu Quế Khanh lúc xanh lúc trắng.

Hoàng thượng có nghe thấy không?

Tiêu Quế Khanh ngẩng đầu nhìn Vân Vũ Đế theo phản xạ.

Vân Vũ Đế vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

[Nhưng! ]
Tinh thần Vân Vũ Đế chấn động, thầm nghĩ, trọng điểm sắp tới rồi!
Không hiểu sao, tim Tiêu Quế Khanh lại đập nhanh hơn.

[Tiêu thiếu gia kia cũng oan ức thật, cô nương đó chẳng khác gì tỷ tỷ của gã, hai người qua lại với nhau, không ngờ bị Nhị thiếu gia Tào gia nhìn thấy, âm thầm cho người theo dõi Tiêu thiếu gia.

]
[Sau khi phát hiện ra chuyện của hai người, Nhị thiếu gia Tào gia kia cũng ác lắm, trực tiếp bán cô nương kia lấy tiền, sau đó sắp xếp một đôi phu thê diễn một màn kịch, lợi dụng cơ hội đánh Tiêu thiếu gia một trận, không ngờ lại đánh què luôn.

]
[Chuyện xảy ra rồi, Nhị thiếu gia đó sợ hãi, lại phản ứng theo cách mà tất cả bọn cặn bã đều làm!]
Phản ứng gì?
Trong lòng Vân Vũ Đế rất tò mò.

Tiêu Quế Khanh tức đến run người, cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

[Thằng này bỏ chạy! Ném hết cục diện rối rắm này cho cha ruột của gã ta rồi trốn.


]
[Đù má, chẳng khác nào mấy kẻ gây tai nạn rồi bỏ chạy.

Hệ thống tìm kiếm nói, nếu lúc đó Tào Nhị thiếu gia đưa Tiêu thiếu gia đi chữa trị ngay, chắc chắn sẽ không đến mức bị què.

]
[Thằng khốn này, mình chạy mất dép thì sướng rơn, lại hại cả đời người ta.

]
[Nhưng thằng nhãi này chạy thoát thật, ở thôn trang ăn ngon uống say, chỉ hoảng loạn một lúc thôi.

]
[Loại con trai vô trách nhiệm này, không biết do lão già mất nết nào sinh ra nữa.

]
[Hừm, để ta xem! ] Vân Vụ vừa xem vừa mắng, đồng thời cũng hơi thổn thức.

[Hóa ra là lão già Tào Quốc Sĩ kia, vậy thì ta hiểu rồi.

]
Hiểu cái gì cơ?
Vân Vũ Đế đợi mãi mà không thấy Vân Vụ lên tiếng nữa.

Tiêu Quế Khanh lại không còn để ý nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận