Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt


"Hoàng, Hoàng thượng…" Tiêu Quế Khanh kích động đến mức nói năng lắp bắp.

"Chuyện này không thể nào, sao lại vậy…"
Dù sao ông ấy cũng là người một lòng vì dân vì nước, nghe được những lời này còn khó chấp nhận hơn cả việc biết được sự thật về việc con trai mình bị thương.

Tiêu thiếu gia: "…" Cảm ơn đã quan tâm!
"Trẫm cũng hy vọng là không phải, nhưng những gì tiểu công chúa nói đều ứng nghiệm cả rồi.

"
"Hoàng thượng, không thể để mất nước được, nếu mất nước, lão thần sẽ chẳng còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông, chẳng còn mặt mũi nào nhìn dân chúng thiên hạ!"
Nói xong, Tiêu Quế Khanh ngồi bệt xuống đất khóc lã chã.

Một lão thần tuổi đã cao, khóc lóc thảm thiết trông thật đáng thương.

Trong lòng Vân Vũ Đế cũng dâng lên một nỗi bi thương khó tả.

Không phải ai cũng có thể gánh vác nổi danh xưng "Bạo quân mất nước".

Vân Vũ Đế có thể bình tĩnh đến tận bây giờ, chứng tỏ ông rất tự tin, cũng là một vị vua hùng thực thụ.


"Cho nên.

" Vân Vũ Đế kiên định nói: "Lão Tiêu, đã rơi vào tình cảnh này rồi, trẫm và khanh hãy cùng nhau gây dựng lại Đại Yến, chỉ cần trẫm còn sống, nước Sở muốn xâm chiếm bờ cõi cũng không phải chuyện dễ.

"
"Đúng, đúng, đúng!" Tiêu Quế Khanh như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng đứng dậy.

"Hoàng thượng, ngài nhất định không thể chết!"
"Cho nên trẫm cần người giúp đỡ.

" Vân Vũ Đế ra vẻ đáng thương: "Vừa rồi khanh thấy nhi tử khanh thê thảm, chẳng lẽ khanh cho rằng trẫm không phải là người bị hại sao?"
"Nhàn phi ở trong hậu cung tằng tịu với Ngô thái y, coi cả hậu cung như hậu hoa viên của mình, còn cả gan đùa bỡn vu thuật.

"
"Nếu không phải vì chuyện này, sao trẫm có thể dung túng cho cẩu tặc Tào Quốc Sĩ kia?"
Tiêu Quế Khanh nghe vậy hoảng hốt.

"Hoàng thượng, ngài thực sự muốn chỉnh đốn triều đình sao?"
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tiêu Quế Khanh, Vân Vũ Đế hơi chột dạ.


"Lão Tiêu à, không phải trẫm không muốn thực hiện những cải cách của khanh, nhưng mà triều đình hiện giờ bất ổn, nếu thực hiện, e là sẽ biến chất.

"
"Nhưng mà hiện tại…"
"Chúng ta buộc phải đánh cược, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn Đại Yến diệt vong được.

"
Tiêu Quế Khanh kích động nói.

"Nhưng chúng ta phải hành động cẩn thận một chút.

"
"Hoàng thượng, lão thần hiểu rồi.

" Tiêu Quế Khanh trịnh trọng gật đầu.

"Lão Tiêu, trẫm giao cho khanh một nhiệm vụ, tìm bằng chứng phạm tội của Tào Quốc Sĩ giúp trẫm.

"
"Lão thần tuân chỉ.

"
Nếu như trước kia Tiêu Quế Khanh còn nản lòng thoái chí thì bây giờ, khi đã xác định Hoàng thượng có cùng chí hướng với mình, chẳng qua là băn khoăn nhiều điều, ông ấy rất tin tưởng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận