Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt


[Hả? Phụ hoàng cũng tin vào ông trời sao? Thời tiết bất thường rõ ràng là hiện tượng tự nhiên, cho dù quỳ lạy đến chết cũng vô ích thôi.

]
[Phụ hoàng còn chưa biết nguyên nhân cái chết của mình là do đi tế bái tổ tiên sao? Ôi, vất vả lắm mới tránh được vụ án vu cổ, vậy mà giờ lại xuất hiện chuyện tế trời, chẳng phải quay lại vòng luẩn quẩn sao?]
Tiêu Quế Khanh lo lắng ho khan một tiếng.

"Hoàng thượng, cho dù tìm được phúc tinh, người cũng không thể rời khỏi hoàng cung, chỉ cần ở Phụng Thiên điện bái tạ trời xanh và Tiên hoàng là được, người đừng để xảy ra chuyện gì.

"
[Đúng đúng đúng.

]
Vân Vụ hùa theo.

[Phụ hoàng, con còn muốn hưởng phúc cùng người.


]
[Con còn chưa được tận hưởng cảm giác hạnh phúc của một công chúa nước lớn đâu.

]
[Sinh ra đã ở vạch đích rồi, người đừng có đi chết.

]
Vân Vũ Đế cảm nhận được sự ỷ lại của Tiểu Thập Bát, trên mặt tràn đầy ý cười cưng chiều.

Quả nhiên, đây mới là chiếc áo bông nhỏ ấm áp nhất của ông!
Nhìn Tiêu Quế Khanh sốt ruột đến mức sắp mọc mụn nước trong miệng, Vân Vũ Đế mới chậm rãi lên tiếng: "Trẫm sẽ không rời khỏi hoàng cung, Tiêu ái khanh đừng lo lắng.

"
Tiêu Quế Khanh u oán nhìn Vân Vũ Đế.

Mặc dù biết rõ Hoàng thượng cố ý bịa ra chuyện phúc tinh giáng thế để tiểu công chúa có thể yên tâm lấy giống lương thực ra, nhưng những ngày tháng chờ đợi này thật sự quá khó khăn!

Có ai nhớ ông ấy chỉ là một lão già hay không?
[Phù, vậy thì ta yên tâm rồi.

]
[Mà này, phúc tinh mà phụ hoàng nói ý, đám đạo sĩ ở Khâm Thiên Giám kia có thể nhìn ra sự khác thường của ta hay không? Liệu có bắt ta thiêu sống hay không? Sợ quá!]
Không đâu!
Vân Vũ Đế và Tiêu Quế Khanh đều sốt sắng.

[Nếu như bọn họ không phát hiện ra manh mối gì, hay là ta nhân cơ hội này giả mạo làm phúc tinh luôn đi, vậy cho dù ta có biến ra một đống lương thực trước mặt mọi người, chắc cũng sẽ được chấp nhận nhỉ?]
[Nhưng mà làm sao ta có thể may mắn như vậy, trực tiếp trở thành phúc tinh, đó là tỉ lệ chọn một trong vạn người, à không, phải nói là chọn một trong hàng tỉ người mới đúng.

]
[Ôi, ta nên nghĩ cách khác thôi, dù sao cũng sống không được bao lâu nữa, có thể giúp dân chúng sau này không còn phải chịu cảnh đói khát cũng là một công đức, không thể vì sợ mà không làm việc tốt được.

]
Vân Vũ Đế nghe vậy, trong lòng hơi xót xa.

Từ giọng nói của Tiểu Thập Bát, ông nghe ra được sự tự ti của nàng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận