Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt


Tiêu Quế Khanh khẽ ho một tiếng nói: "Hoàng thượng, vậy! Vậy lão thần xin phép cáo lui, chờ tin tốt của ngài.

"
"Ừm, khanh lui xuống đi.

"
Tiêu Quế Khanh xoay người rời khỏi Cần Chính điện.

Vân Vụ lại ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào vang lên từ bên ngoài đại điện.

"Hoàng thượng, Thập Tứ hoàng tử ở bên ngoài đang gây náo loạn, muốn gặp ngài.

" Giọng nói của Lâm công công vang lên.

Vân Vũ Đế ngẩng đầu: "Cho nó vào.

"
"Phụ hoàng! "
Thập Tứ hoàng tử bước vào, một cậu bé chừng mười tuổi quỳ bịch xuống đất.

"Phụ hoàng, xin người tha cho mẫu phi, mẫu phi không cố ý.

"
Vân Vũ Đế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thập Tứ hoàng tử.


Ngắm nghía một lúc, quả nhiên chẳng giống mình chút nào.

Ngược lại, càng nhìn càng thấy giống Ngô thái y.

Vân Vũ Đế nhìn cậu ta chăm chú nói: "Mẫu phi của con đã làm chuyện đại nghịch bất đạo, trẫm không thể tha thứ.

"
"Nhi thần nguyện chịu tội thay mẫu phi.

"
"Ồ?" Vân Vũ Đế khẽ cười: "Trẫm cho con chết, xóa tên khỏi gia phả, vậy sẽ tha cho mẫu phi của con để nàng ta sống ở lãnh cung, con có bằng lòng không?"
Thập Tứ hoàng tử sững sờ, gục đầu xuống đất: "Nhi thần bằng lòng.

"
"Nếu con đã bằng lòng, vậy trẫm sẽ thành toàn cho con.

"
Vân Vũ Đế nhìn cậu ta, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã quyết định kết cục của hai mẹ con.

"Tạ phụ hoàng!" Thập Tứ hoàng tử cảm kích rơi lệ.

"Trẫm cho phép con đi gặp An tần lần cuối.

"
"Trẫm cũng cho phép An tần gặp Lưu đại nhân lần cuối.


"
Thập Tứ hoàng tử không biết nguyên nhân, nhưng khi nghe nói mẫu phi không bị xử tử, trong lòng cậu ta chỉ thấy may mắn.

Cậu ta vốn không muốn làm Hoàng đế, không có thân phận hoàng tử thì càng tốt.

"Tạ ơn phụ hoàng.

"
"Lui xuống đi.

"
Vân Vũ Đế nhìn Thập Tứ hoàng tử thật sâu, sau đó phất tay đuổi cậu ta đi.

Thập Tứ hoàng tử loạng choạng rời khỏi.

Vân Vũ Đế chắp tay sau lưng, nhìn bức tranh treo trên tường, không biết đang suy nghĩ điều gì.

[Phụ hoàng thật nhân từ, ta còn tưởng phụ hoàng sẽ ban chết cho An tần cơ.

]
[Dù sao An tần cũng là người bị hại, nhưng không thể phủ nhận chuyện phụ hoàng bị cắm sừng là sự thật.

]
[Phụ hoàng cũng rất chính trực, hoàn toàn không phải là bạo quân.

Nếu là bạo quân, chắc chắn đã giết chết những người này, không cần quan tâm ai là người bị hại, ai là chủ mưu.

]
[Thật ra vụ án vu cổ không phải do An tần làm, mà là do Nhàn phi giở trò, bà ta muốn nhân cơ hội này bôi nhọ thanh danh của tất cả hoàng tử, công chúa trong hậu cung, để dọn đường cho Nhị hoàng tử.

]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận