Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt


[Haiz, thôi, dù sao giờ cũng chẳng được ăn, ta đi ngủ vậy, lớn nhanh ăn thịt sớm, nhìn đồ trong không gian của ta xem, nhìn mà không thể dùng, đúng là phí của trời.]
[Không đúng, ta phải nhắc nhở mẫu phi vượt qua nguy hiểm hai ngày này thế nào đây.]
Vân Vụ nôn nóng giơ tay nhỏ lên, yếu quá, mệt chết nàng rồi.
Lâm phi nói tỉnh queo: "Thập Bát, con xem này, đây là quà phụ hoàng con tặng cho con đấy."
"Thập Bát ngoan, nhỏ như thế đã biết dỗ phụ hoàng vui vẻ, mẫu phi con cũng được hưởng phúc lây này, phụ hoàng con cố ý phái cả ma ma đến chăm sóc con nữa, tuyệt đối không để người ta hại con."
"Phụ hoàng con sai Lâm An công công dọn hết đồ bẩn trong đại điện, bảo đảm con không trúng độc nữa."
[Ôi, mẫu phi may mắn thế, vậy là thoát nạn rồi hả?]
[Hù, cuối cùng có thể yên tâm đi ngủ rồi.]
Vân Vụ díp mắt lại, ngoẹo đầu ngủ mất.
Lâm phi trìu mến sờ đầu nàng.
Bà xoay người đi vào phòng bếp nhỏ, bảo cung nữ Như Ý hỗ trợ cùng làm gà quay.
Sườn dê ấy à, dù là bà cũng phải xem định mức phân phối của Ngự Thiện phòng.
Cảm giác tồn tại của Lâm phi trong hậu cung không mạnh.
Năm nay, khẩu phần đã bị Ngự Thiện phòng đổi thành những món ăn khác.
Vân Vụ bị mùi gà quay làm tỉnh giấc.
Nàng nhìn thấy mẫu phi ngồi trong phòng ăn rất ngon miệng.
Nàng ê a mấy tiếng, được Vân ma ma ôm đi bú sữa uống thuốc.

Lâm phi không ăn một mình, còn bảo người đưa cho Hoàng thượng một phần.
Cung nữ của Lâm phi đi đến Cần Chính điện.
Lề mề ở cửa một lúc mới đưa gà quay đến tay Lâm An công công.
"Lâm An, mùi gì thơm thế."
Buổi sáng, Vân Vũ Đế không đi tảo triều, nghỉ ngơi một ngày.
Lúc này ngửi thấy mùi thịt nên hỏi.
Lâm An bưng gà quay nhanh chóng đi vào đại điện.
"Hoàng Thượng, là Lâm phi nương nương đưa ức gà nướng đến."
"Ức gà nướng à?" Vân Vũ Đế nhíu mày.
"Để ta nếm thử."
Ông nói xong cầm đũa gắp một miếng.
Trong miệng đầy mùi thơm lạ thường khiến Vân Vũ Đế rất thích.
"Hương vị kia không tệ, Lâm An, ngươi ăn thử đi."
"Đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng."
Lâm An ăn một miếng, nói: "Hoàng Thượng, Lâm phi nương nương nói nghĩ đến cách ăn này khi nhìn tiểu công chúa.

Cho rằng có thể làm món ăn, mở cửa hàng."
Đương nhiên Lâm phi không phải muốn mở cửa hàng.
Bà chỉ mượn danh nghĩa Vân Vụ, kiếm tài sản riêng cho Vân Vũ Đế.
Vân Vũ Đế làm Hoàng đế, tư khố túng thiếu, Hộ bộ triều đình càng lúc càng nghèo.
Lời này của Lâm phi đã nhắc nhở Vân Vũ Đế.
"Lâm An, ngươi thấy thế nào?"
"Hoàng Thượng, Lâm phi nương nương nhát gan, lại xuất thân nhà tiểu quan, nhưng huynh trưởng của bà lại có khiếu làm ăn.

Nếu lấy danh nghĩa Hoàng Thượng mở cửa hàng thì đương nhiên tư khố sẽ dồi dào."
"Lời này ngươi nói cũng đúng, vậy thì hãy để Lâm phi thử xem.

Cho phép người nhà tiến cung yết kiến tiểu công chúa."
Như thế cũng có danh nghĩa Vân Vũ Đế .
"Hoàng Thượng, vậy chẳng phải bên tiểu công chúa sẽ thu hút rất nhiều chiến lực à?"

"Không cần lo lắng, trẫm tự có sắp xếp."
Vân Vũ Đế nghĩ thầm, không sợ mọi người chú ý tiểu công chúa, chỉ sợ mọi người không chú ý.
"Vâng."
Ngày đó.
Tin tức truyền đến cung của Lâm phi.
Trưởng công chúa đi đưa canh dưỡng sinh cho Vân Vũ Đế được nửa đường lại nhăn mặt, làm đổ canh dưỡng sinh.
Ả ta thở dốc đi đến cung của Lâm phi.
Thật sư không biết.
Cảnh này đã bị Long Vệ của Vân Vũ Đế nhìn thấy, tin tức mau chóng truyền vào tai Vân Vũ Đế trước.
Vân Vũ Đế nghe thấy tin tức, ánh mắt lóe lên vẻ hào hứng.
Ông lập tức đứng dậy.
"Đi, bãi giá Nghi Xuân cung."
Lâm An công công vội khom người nghênh đón: "Vâng."
*
"Trưởng công chúa, người muốn làm gì vậy?"
Nhóm người trưởng công chúa đứng ở ngoài Nghi Xuân cung, muốn xông vào.
Cung nữ ở cửa đưa tay ngăn đón.
Trưởng công chúa đưa tay tát cung nữ một bạt tai.
Mặt cung nữ sưng phù, không hề rời đi, vẫn kiên cường đứng đó ngăn người lại.
"Trưởng công chúa, nô tỳ là người Hoàng Thượng phái đến.

Không được Hoàng Thượng cho phép, không ai được xông vào nơi của Lâm phi và tiểu công chúa."

Chỉ một câu này đã chọc giận trưởng công chúa.
Trưởng công chúa đưa tay bốp bốp bốp, lại bị tát mấy bạt tai.

Trong chớp mắt, mặt cung nữ sưng thành màn thầu.
Nàng ấy vẫn hơi cúi đầu bình tĩnh đứng ở cửa cung.
Những công công khác cũng đứng ở bên cạnh.
Một đám người đang cản trưởng công chúa lại.
[Á, người phụ hoàng sắp xếp đến đây cũng mạnh quá, cửa này không mở ra được.

Sau này bị hủy dung phải làm sao bây giờ, nhất định phải sửa lại.]
"Ai?"
Đột nhiên trong lỗ tai trưởng công chúa xuất hiện giọng bé gái.
Vốn dĩ trong lòng ả ta có quỷ, bây giờ bị dọa đến mức sắc mặt vô cùng khó coi.
Ả ta vô thức nhìn xung quanh nhưng không trông thấy bóng người hư ảo nào cả.
"Nếu không tránh ra, đừng trách bổn cung ra tay." Dù sao trưởng công chúa cũng kiêng kị những người này là người của Vân Vũ Đế.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận