Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt


Nhưng vì biết được chuyện này, cơn giận trong lòng càng bùng lên.
Cũng không biết tiểu tiện nhân Thập Bát này lôi kéo phụ hoàng thế nào.
Khiến phụ hoàng mê muội còn ban thưởng, lại sắp xếp người canh giữ, giống như sợ người trong hậu cung làm tổn thương vậy.
Hết lần này tới lần khác, ả ta muốn để Thập Bát và Lâm phi chết không có chỗ chôn.
Dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng đối với mình.
Một phi tử không dựa sủng ái và tiểu công chúa xảy ra chuyện cũng không thể tức giận với ả ta được.
"Công chúa, xin thứ lỗi cho nô tỳ nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của hoàng thượng." Cung nữ cũng không cho như cũ.
Trưởng công chúa không có kiên nhẫn.
Ả ta hơi híp mắt, phất tay nói: "Người đâu, để bọn họ quỳ xuống ở cửa ra vào cho bổn cung.

Không tôn trọng bổn cung trưởng công chúa này chính là không tôn trọng phụ hoàng."
Phúc Tuệ ma ma nghe vậy thì phất tay, lập tức có mấy cung nữ đi lên đè nhóm cung nữ, công công giữ cửa xuống.
Trưởng công chúa ngoắc ngoắc ngón tay.
Phúc Tuệ ma ma bình tĩnh lấy một cây ngân châm từ trên vạt áo xuống, cắm trong bùn, bảo nhóm cung nữ, công công quỳ gối trên đó.

[Trời má, ghim kim vào đầu gối, đây là muốn hủy cả đời của người ta à, ác độc quá.]
[Không hổ danh là trưởng công chúa ác độc nhất trong lịch sử, muốn biểu hiện lòng trung thành với tân đế nên dùng chân đạp xác phụ hoàng.]
Vân Vụ được Vân ma ma ôm vào lòng, chỉ muốn ghi tạc dung mạo của Vân Sanh trong lòng.
Kết quả vừa nhìn.
Vẫn chỉ là cô nương mười sáu tuổi, ăn mặc xa hoa, có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, trang điểm đậm khiến Vân Vụ nhìn mà nhìn trợn mắt hốc mồm.
Không đúng..
Ả ta còn nhỏ tuổi vì sao lại giả vờ đóng vai như thế.
Vân Vụ không hiểu.
Ngay lúc này, ở xa xa vang lên giọng nói của Lâm An công công.
"Hoàng Thượng giá lâm."
"Phụ hoàng?" Ánh mắt của trưởng công chúa sáng lên, một giây sau lại nhanh chóng liếc mắt nhìn Phúc Tuệ ma ma.
Phúc Tuệ ma ma phản ứng rất nhanh, vội cất ngân châm cực nhỏ đi.
Vân Vũ Đế đi đến, nhìn thấy mặt cung nữ sưng đỏ như màn thầu.
Ông híp mắt hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Phụ hoàng, là nữ nhi làm." Trưởng công chúa thừa nhận.

"Vì sao ngươi lại muốn làm như thế?" Vân Vũ Đế tò mò.
Trưởng công chúa hùng hồn nói: "Phụ hoàng, mấy cung nhân này nhất định muốn ngăn đón nữ nhi vào thăm muội muội.

Không chỉ vậy, nàng ta còn nói do phụ hoàng phân phó.

Nhưng sao phụ hoàng lại không cho phép nữ nhi đi vào chứ, nữ nhi thấy bọn họ đang nói dối nên tùy tiện dạy dỗ một phen.

Nữ nhi là công chúa, chẳng lẽ còn không được đánh cung nhân, cũng không thể để cung nhân tùy ý khiêu khích nữ nhi được."
Vân Vũ Đế vô thức nhìn tiểu công chúa.
Từ khi có tiểu công chúa, ông không thể nào tin được những chuyện lúc trước.
Luôn cảm thấy có chuyện gì sẽ quay xe.
Ông nên bình tĩnh trước.
[Không thể nào, phụ hoàng sẽ không tin lời nói của trưởng công chúa ác độc chứ?]
[Cuối cùng ta đã hiểu vì sao vị trưởng công chúa ác độc như vậy lại được sủng ái trong lịch sử.]
[Chắc chắn nàng ta đã học về tâm lý học, biết khi nào phụ hoàng bị bách quan triều đình dùng thế lực bắt ép muốn đề cao hoàng quyền.

Trưởng công chúa ác độc nói như vậy, chẳng phải nói đến tâm tư của phụ hoàng à.]
[Thảo nào sau khi phụ hoàng chết, vị trưởng công chúa ác độc này đắc tội nhiều người như vậy còn có thể ung dung ở triều mới.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận