Nghê Thường Thiết Y

“Trì Cảnh Thu, à không, Tiêu tiểu thư, giả thiết này của em,
vĩnh viễn sẽ không thành sự thật. Lùi một bước mà nói, cho dù tiên tri có thật
sự báo trước với tôi như vậy, không tự mình xông vào một lần, Lâu Thiếu Bạch
toi làm sao cam tâm? Sinh vào thời loạn, kẻ mạnh xưng bá, tôi đã có thiên thời địa lợi, tất nhiên
muốn cùng tranh cao thấp với ông trời một lần. Tìm được bảo tàng sánh ngang cả
nước này, tôi sẽ như hổ thêm cánh, ngày sau đối đầu với trời cũng chưa chắc chỉ
là mơ. Em nói xem tôi có thể không đi hay không?”

Lúc anh ta nói, tôi chú ý thấy ánh mắt anh ta rất bình tĩnh,
nhưng mà trong cặp mắt kia lại bừng bừng
một loại dã tâm không cách nào che giấu
được.

Tôi từ một trăm năm sau xuyên đến đây, biết rõ phương hướng
phát triển của lịch sử, nhưng mà Lâu Thiếu Bạch thì không. Anh ta sinh ta trong
thời đại loạn lạc, từ nhỏ nhất định đã nhớ kĩ di mệnh của gia tộc, sau khi lớn
lên cho dù đã từng ra nước ngoài, cũng không thể thay đổi được loại dã tâm bừng
bừng trời sinh này của anh ta. Hiện tại có một cơ hội như vậy ở trước mặt anh
ta, anh ta lại có khả năng đoạt được nó,
nếu không động tâm thì ngược lại chính là không bình thường.

Giờ khắc này, trong lòng tôi không biết vì cái gì mà dâng
lên một tia bi ai.

Tôi thần xui quỷ khiến rơi vào cái thời đại này, chính là vì
muốn thay đổi vận mệnh của tôi. Nhưng mà vận mệnh là gì, thật sự có thể thay đổi
sao? Tựa như giờ phút này, người đàn ông cùng lắm đối với tôi chỉ là một người
xa lạ, tôi biết rõ ràng anh ta cùng dã tâm của mình cuối cùng cũng sẽ bị diệt
vong, nhưng mà tôi lại không có cách nào thay đổi nó. Còn chính mình? Căn bệnh
đáng sợ kia đã tiềm tàng phục sẵn trong cơ thể tôi, chỉ là không biết lúc nào
thì phát tác. Lúc này tôi bởi vì thay đổi vận mệnh của mình, lao tâm lao lực, đến
cuối cùng, tôi thật sự có thể thay đổi hết thảy sao?

Lâu Thiếu Bạch chính là một người cực kì mẫn cảm, lúc này
cũng vậy, hình như là cảm nhận được suy nghỉ của tôi, đột nhiên đôi mắt hơi
nheo lại, có chút hoài nghi hỏi: “Em đang suy nghĩ cái gì?”

Tôi giật mình, vội vàng che dấu nở một nụ cười, lúng ta lúng
túng nói: “Nhưng mà Thông Thất, anh có tin tức gì của hắn không?”

Anh ta chống một tay lên nệm, tôi biết anh ta muốn nằm xuống,
vội vàng đứng dậy vịn phía sau lưng anh ta, đỡ anh ta chậm rãi nằm xuống.

“Trước kia tôi cũng không ngờ có thể thuận lợi tìm được toàn
bộ tấm bản đồ, cho nên mới tìm Thông Thất,
để xem hắn có thể thông qua nửa tấm bản đồ trên tay tôi mà tìm được lối vào
không. Hiện tại tìm được toàn bộ tấm bản đồ, có Thông Thất là tốt nhất, không
có hắn, cho dù phải cho nổ, tôi cũng phải đào được đường vào địa cung. Tôi cũng
không tin trên đời này lại có địa cung tường đồng vách sắt.”

Giọng điệu của anh ta rất thoải mái.

Bây giờ anh ta đã không còn để ý đến việc tìm Thông Thất nữa.
Nhưng mà tôi lại không như thế. So với Lâu Thiếu Bạch thì đáy lòng tôi bây giờ ỷ
lại vào Thông Thất còn nhiều hơn. Không chỉ bởi vì ông ấy là tổ tiên của tôi,
tôi đối với ông ấy tự nhiên thấy thân thiết, càng bởi vì tôi cảm thấy ông ấy và
Lâu Thiếu Bạch là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Nếu như Lâu Thiếu Bạch
cho tôi cảm giác như một con sông lớn chảy xiết phẫn nộ rít gào, bạn không thể
biết được sau một khắc anh ta có thể cuốn bạn vào một dòng nước xoáy hay một
làn sóng, Thông Thất chính là đá trong nước, ổn trọng mà đáng tin cậy.

“Anh…đại khái thì khi nào đã bắt đầu đào đường vào cung?”

Sững sờ trong chốc lát, rốt cuộc tôi chậm rãi hỏi.

“Những sát thủ hôm nay tám chín phần là do họ Uông phái tới.
Chờ vài ngày nữa thương thế của tôi tốt lên một chút, sẽ kết thúc với họ Uông
kia, lập tức sẽ ra tay.”

Tôi à một tiếng, xuống giường tắt đèn, rồi lại bò lên giường,
nhắm mắt lại, thật lâu sau vẫn chưa thấy buồn ngủ.

Một cánh tay đột nhiên vòng qua eo tôi, chậm rại bò lên,
tham tiến vào trong vạt áo vuốt ve một hồi, đụng phải khối phỉ thúy treo trên cổ.

“Đây là cái gì? Ngày đêm đều bất li thân với em.”

Anh ta thấp giọng hỏi.

Tôi nhẹ nhàng kéo khối phiỉ thúy lại từ trong tay anh ta.

“Không có gì, là vật kỉ niệm mẹ tôi để lại cho tôi.”

Anh ta không nói thêm gì nữa, bàn tay kia đột nhiên cầm lấy
tay tôi, bao tay tôi lại trong lòng bàn tay của anh ta.

Tôi có chút bất ngời, muốn rút tay ra, bên tai lại nghe anh
ta nói thêm: “Tiêu Dao, tôi biết rõ em còn có chuyện gạt tôi. Nếu như em tin tưởng
tôi thì hãy đem chuyện của em nói cho tôi nghe. Nói ra, tôi sẽ giúp em.”

Giờ khắc này bóng đêm quá mức mê ly a, tôi lại cảm thấy lời
anh ta nói với tôi, giọng điệu trước kia chưa từng dịu dàng thành khẩn như bây giờ.

Tôi trầm thấp ừ một tiếng, nhưng lại không mở miệng nói gì.

“Được rồi, chờ đến khi em muốn nói sẽ nói sau.”

Một lát sau, anh ta phảng phất có chút thất vọng, nói một
câu như ậy, cầm tay tôi không buông ra.

Cả một đêm tôi và anh ta không ai nói thêm gì. Tôi rốt cuộc
mông lung đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã là hừng đông, phát hiện ra tay mình
vẫn còn bị bàn tay kia nắm, lòng bàn tay đã phủ một tầng mồ hôi.

***

Vết thương của Lâu Thiếu Bạch hồi phục cũng không tệ, nhưng
mà bốn năm ngày sau anh ta lại không chú ý đến lời khuyến cáo của tôi, chạy ra
ngoài không thấy bóng dáng đâu, thẳng sáng rạng sáng ba ngày sau, khi đó tôi
còn đang nằm trên giường ngủ thì bị tiếng đập cửa làm cho bừng tỉnh, anh ta đã
trở lại.

Anh ta vừa bước vào, một câu cũng không nói đã nằm xuống,
ngay cả giày trên chân cũng không cởi ra, dường như vừa chạm vào gối thì đã ngủ.

Tôi đoán mấy ngày nay anh ta hẳn là đã rời khỏi Lăng Dương,
đi xử lí việc của Uông chủ tịch kia. Nói thật ra mấy ngày trước không có tin tức
của anh ta, tôi quả thật có chút bất án. Hiện tại thấy anh ta bình an trở về,
lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, hơi nhẹ nhàng mà thở ra.

Tôi giúp anh ta cởi giày rồi chuyển hai chân lên giường, sau
đó cởi bỏ nút thắt kéo vạt áo ra, mở băng vải kiểm tra lại vết thương, nhìn thấy
vết thương có dấu hiệu bị viêm, lửa giận trong lòng thình lình bốc lên, động
tác xử lí miệng vết thương hơi nặng một
chút, anh ta dường như cảm thấy đau, tôi nhìn thấy hai đầu chân mày anh ta hiện
lên vẻ thống khổ, mí mắt hơi hé ra nhưng vẫn chưa tỉnh lại, chắc hẳn mấy ngày
nay rất mệt mỏi.

Đối với tình trạng hiện tại, cho dù sét có đánh ngay bên lỗ
tai anh ta thì phỏng chừng cũng không thể tỉnh lại, sự căm tức của tôi nhanh
chóng tiêu tan. Cẩn thận thay thuốc cho vết thương, tôi lại bưng chậu nước ra
ngoài, giặt khăn mặt thay anh ta lau mặt và chân tay, sau đó ngồi cạnh anh ta
bên mép giường, lần đầu tiên quan sát anh ta gần như vậy.

Hàng chân mày của anh ta cong vuốt như kiếm, làm cho cả
khuôn mặt vô duyên vô cớ tăng thêm phần vênh váo tự đắc. Mũi thẳng tắp, môi hơi
mỏng, hết thảy đều nói lên anh ta là người
bảo thủ cùng lạnh lùng. Nhưng mà lúc này đây, theo góc nhìn của tôi, lông mi của
anh ta dài và đen nhánh, thậm chí còn hơi cong cong, dưới ngọn đèn tưởng mờ nhạt
chiếu vào, thoạt nhìn giống như anh ta ở trước mặt tôi bởi vì nở một nụ cười hoặc
chỉ một ánh mắt mà không cẩn thận lộ ra bản tính hơi trẻ con một chút.

Thật là một người đàn ông xinh đẹp. Chỉ tiếc…đại khái là
dùng không được bao lâu nữa, anh ta bởi vì dã tâm của mình mà phải trả giá bằng
cả tính mạng của mình.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, đứng lên, muốn đi rửa tay, đột
nhiên lại bị một người kéo lại, không đứng vững nên cả người ngã nhào lên người
Lâu Thiếu Bạch.

Tôi lại càng hoảng sợ, lúc này mới nhìn rõ không biết anh ta
đã tỉnh lại khi nào, lúc này đang trợn tròn mắt nhìn tôi cười, khóe miệng lộ ra
một lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Lâu Thiếu Bạch, anh đang giả chết sao…”

Tôi từ trong lồng ngực anh ta chống lên mà đứng dậy, vừa định
mắng anh ta thì gáy bị kéo xuống, anh ta lại dùng chiêu cũ, đem tôi áp về phía
anh ta.

Lần này, nụ hôn của anh ta không giống như những lần trước
mang theo vài phần hương vị ném đá dấu tay giả vờ trêu đùa mà là xen lẫn với
mùi dục vọng. Dường như một ngọn lửa đáng sợ đang dâng lên, mọi cảm quan trong
cơ thể tôi nhanh chóng bị thiêu đốt. Lần đầu tiên, tôi bắt đầu tâm hoảng ý loạn
dưới môi lưỡi của anh ta, không giống như những lần trước không thèm đếm xỉa đến.

Cảm giác được tay anh ta buông lỏng đầu tôi ra, bắt đầu xé
rách áo tôi, rốt cuộc tôi giãy dụa ra khỏi nụ hôn của anh ta, ghé vào trên người
anh ta thở hổn hển đứt quãng: “Anh đứng đắn một chút….vết thương của anh…”

“Thương thế của tôi không ảnh hưởng đến việc tôi mang binh
đi đánh giặc, càng sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi thực hiện nghĩa vụ của một
người chồng…” Ánh mắt anh ta tràn đầy vui vẻ, lóe sáng giống như ánh sao trên bầu
trời đêm, “Huống chi…em cứ duy trì tư thế hiện tại, hơi điều chỉnh một chút,
chúng ta sẽ rất thuận lợi…”

Vẻ mặt này của anh ta có thể làm cho trái tim một người có
tâm trạng bình tĩnh cũng phải nhảy lên, chính mình cảm thấy khuôn mặt hơi đỏ
lên, vội vàng chống đỡ ngồi dậy một lần nữa, dùng sức đẩy ra, không ngờ anh ta
dùng hai chân ngăn chặn nửa người dưới của tôi, tay trái có thể hoạt động được
cũng gắt gao ôm lấy thắt lưng tôi.

“Tôi đang ngủ, là tại em làm cho tôi tỉnh lại. Hiện tại trừ
khi em làm giống như lần trước, lấy khuỷu tay dùng sức thúc vào vết thưng của
tôi, nếu không lại bỏ qua cho em, tôi cũng không phải là một người đàn ông, phu
nhân thân ái của tôi.”

Anh ta nhìn tôi lành lạnh cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

“Lâu Thiếu Bạch, anh là đồ lưu manh xỏ lá…”

Đến khi tôi cảm thấy được giọng của mình mềm nhũn, không giống
như là đang cự tuyệt, ngược lại giống như đang nhiễm vị tình dục, tôi lập tức
ngậm miệng lại, trở nên hung dữ nhìn anh ta: “Lâu Thiếu Bạch, anh nghĩ tôi
không dám sao? Cho anh một quyền, dù sao anh cũng không chết, cùng lắm thì để
cho Smith rạch thêm vài đường, tiêm thêm vài mũi trên người anh…”

Tôi còn chưa nói hết lời thì trên người bỗng nặng nề, anh ta
ngoảnh mặt làm ngơ, nhanh chóng trở mình, dứt khoát đặt tôi dưới thân.

Quả nhiên là tràn ngập sắc dục. Miệng vết thương vẫn chưa
lành hẳn, vậy mà chỉ trở mình một cái đã có thể hoàn toàn bài trừ muôn vàn khó
khăn.

“Cút đi, có nghe thấy không…”

“Vừa rồi xoay người, thực sự có hơi đau. Lúc này em ngàn vạn
lần đừng có lộn xộn nữa, van em…” Anh ta ghé vào trên người tôi, liều chết ghì
chặt lấy, lại hơi hắng giọng một tiếng, tỏ vẻ đau đớn.

Tôi đột nhiên khinh bỉ sự dối trá của mình. Rõ ràng chỉ cần tôi
quyết tâm hung ác một chút, nhắm ngay vào miệng vết thương của anh mà hung hăng
nện xuống một cái thì lập tức có thể làm cho anh ta gào khóc thảm thiết mà dừng
lại hành động của anh ta. Nhưng mà lúc này tôi lại không thể vung nắm tay lên
được, không hề có cảm giác chán ghét, ngược lại bởi vì anh ta vô lại dây dưa mà
mặt đỏ tới tận mang tai, thậm chí trống ngực đập liên hồi.

Rốt cuộc tôi bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bất tri bất giác tôi
đã bị người đàn ông này hấp dẫn rồi?

Anh ta không hề cho tôi thời gian cẩn thận suy nghĩ về mình,
nằm bên tôi mỉm cười, tay của anh ta đã vén áo ngủ của tôi lên, chân trái cưỡng
chế xâm nhập vào giữa hai chân tôi, bắt tôi mở rộng ra nghênh đón anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui