Gần 8 giờ, con phố bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Phó Ôn Tu kéo mở cánh cửa cuốn của cửa hàng bán đàn piano, liếc nhìn những học sinh mặc đồng phục đang vội vã chạy đến trường, anh không khỏi bật cười, cảm thán tuổi trẻ thật là tốt!
Cửa hàng của anh được mở ở gần trường học, bên kia đường là trường đại học, bên này là trường trung học trực thuộc đại học, do đó, mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy rất nhiều lớp học sinh tinh thần phấn chấn đến trường, điều đó cũng khiến tâm tình một ngày của anh trở nên vui vẻ hơn.
Kì thật anh cũng không được tính là người lớn tuổi, chỉ mới 26 mà thôi, nhưng đôi khi con người đã từng trải qua quá nhiều việc, thì cũng không thể dùng tuổi tác để phán đoán tâm hồn của họ.
Vì đang là giờ đi học nên có rất ít khách hàng đến cửa tiệm của anh, anh chỉ đành ngồi uống trà ở quầy hàng, một ấm trà thiết quan âm cũng đủ để anh uống cả một buổi sáng.
Buổi chiều thì ngược lại, có mấy vị phụ huynh mang theo con đến xem đàn, anh tiếp họ một lúc, nói qua về giá cả, sau đó họ lại rời đi, chắc là muốn tham khảo thêm những cửa hàng khác.
"Anh chủ Phó!" từ ngoài cửa, một cô gái nhảy nhót đi vào, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt cong cong.
"Là Nhã Ca à." Phó Ôn Tu buông quyển sách trong tay xuống, rồi vẫy tay với cô.
Cô bé này là học sinh của trường cấp ba trực thuộc đại học ở bên cạnh, năm nay 15 tuổi, đang học năm thứ 3, bởi vì ở gần nên hai người cũng được coi là thân quen, "Nghe nói mấy ngày trước em có một kì thi? Kết quả thế nào?"
"Em là ai cơ chứ? Tất nhiên là đứng đầu lớp rồi!" Cô bé cười tủm tỉm, nhảy đến bên quầy hàng, nhìn aanh đầy phán khích, "Anh chủ Phó à anh chủ Phó, hiện giờ em đã có thể mua một cây đàn violin rồi!"
"Cuối cùng em cũng thuyết phục được cha mẹ rồi à? Chúc mừng chúc mừng."
Lần đầu tiên Nhạc Nhã Ca đến cửa hàng, cũng là lúc anh đang chơi violin, bởi vì điều này, cô bé không chỉ cảm thấy yêu thích violin mà còn thường xuyên đến đây tìm anh nói chuyện phiếm.
"Chú của em đã đồng ý sẽ tặng cho em một món quà nếu như em có thể đứng nhất lớp trong kì thi lần này! Hihi~ cha mẹ em cũng không quản được chú ấy, chỉ có thể mua cho em một cây violin để em đi học đàn!".
Nói rồi, Nhạc Nhã Ca quay người ra phía cửa, vẫy vẫy tay: "Chú ơi! Mau vào đây đi!"
"Cháu vội cái gì? Thích đàn violin đến vậy cơ à?" Người bước vào có dáng người rất cao, miệng ngậm nửa điếu thuốc, mí mắt khép hờ, dáng vẻ lười biếng, mái tóc ngắn ngủn cũng không khiến y trông có tinh thần hơn bao nhiêu.
"Cháu không chỉ thích đàn violin mà còn thích cả anh chủ Phó nữa!" Nhạc Nhã Ca thấy y đi đến cũng mặc kệ y, mặt mày hớn hở quay lại tiếp tục nhìn Phó Ôn Tu, "Anh chủ Phó, bảo bối của em vẫn còn đúng không?"
Phó Ôn Tu nhìn chằm chằm nửa điếu thuốc kia trong chốc lát, vẫn nhịn không được nói: "Thưa ngài, cửa hàng chúng tôi có quy định cấm hút thuốc."
Người đó nhấc mí mắt nhìn anh, ngẩn người, thành thành thật thật cầm lấy điếu thuốc, dụi lên chiếc găng tay hở ngón của mình.
Rất nghe lời.....
Trong đầu Triệu Nhạc Nguyên lúc này chỉ còn lại hình ảnh gương mặt của Phó Ôn Tu, vừa rồi y nhìn không kĩ, thì ra ông chủ của cửa hàng này cũng đẹp trai ra phết!
Thấy người kia nghe lời mà dụt tắt điếu thuốc, Phó Ôn Tu lúc này mới vừa lòng, ý cười ôn hòa lại hiện lên trên gương mặt, anh xoay người quay trở lại quầy trả lời câu hỏi của Nhạc Nhã Ca: "Tất nhiên là vẫn còn, anh để lại cho em đó." Nói rồi, anh lấy ra một hộp đàn màu đỏ từ phòng nghỉ phía sau quầy hàng.
"Bảo bối!" Cô bé hoan hô một tiếng rồi ôm lấy hộp đàn, vui vẻ cọ cọ.
Lúc mở ra, bên trong xuất hiện một cây đàn violin mới tinh.
Cô bé cẩn thận đặt hộp đàn lên quầy, rồi lấy cây dàn violin ra, lắp xong miếng đệm vai và phần tựa cằm, sau đó đưa cho Phó Ôn Tu, ánh mắt sáng ngời: "Anh chủ Phó, giúp em đàn thử có được không?"
Đứng trước một cô bé vừa dễ thương vừa hiểu chuyện như vậy thì ai lại nỡ lòng từ chối cơ chứ? Phó Ôn Tu mặt mày nhu hòa, nhận lấy cây violin, lại từ trong quầy hàng lấy ra cây vĩ kéo mà mình hay dùng: "Được thôi, "Khúc hát chim sơn ca" sẽ là bản nhạc dành cho tiểu thư Nhã Ca của chúng ta."
Nhạc Nhã Ca nhìn anh dang nhẹ hai tay, đặt cây vĩ kéo lên trên cây violin, bắt đầu diễn tấu.
Không giống như cô cháu gái đang đắm chìm trong âm nhạc, bởi vì lý do gia đình nên Nhạc Triệu Nguyên đã từng nghe qua rất nhiều nhạc sĩ đại tài diễn tấu, huống hồ y cũng không phải là một fan của âm nhạc, một bản "Khúc hát chim sơn ca" này cũng không đủ để y trầm mê, nhưng ánh mắt của y vẫn luôn dừng lại trên dáng hình người đang nhắm mắt kéo đàn kia, một chút cũng không nỡ rời, người đó đứng thẳng lưng, cánh tay như múa, khóe miệng mỉm cười, thậm trí là một lọn tóc rơi trên trán người kia cũng làm y run rẩy.
Không ổn....!y mặt không đổi sắc nắm chặt tay, bóp nát nửa điếu thuốc còn chưa kịp ném đi kia, sẽ không phải là có hạt giống nào đó đang nảy mầm đó chứ?
Y là trai thẳng đã 30 năm hôm nay đột nhiên lại cong rồi? Hay là vốn dĩ y cũng không phải là trai thẳng?
Phó Ôn Tu kéo xong khúc nhạc liền mở mắt nhìn về phía hai vị khán giả trước mặt, trong đôi mắt của Nhạc Nhã Ca tràn đầy ánh sáng, vô cùng nể mặt mà khen ngợi anh, mà một người khác thì vẫn đang nhìn chằm chằm anh, nhưng ánh mắt lại dại ra, rõ ràng là đang đi vào cõi mộng.
.......Không biết cách tôn trọng âm nhạc, lại còn hút thuốc, người này, kém quá.
Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt màu hổ phách, Nhạc Triệu Nguyên giật mình tỉnh lại, trong lòng âm thầm kêu xong rồi, trên mặt lại giả vờ nghiêm túc, y tiến lên hai bước, vươn bài tay phải ra: "Ông chủ Phó đúng không, tôi là Nhạc Triệu Nguyên, chú của Nhã Ca, rất vui được gặp cậu, ông chủ Phó kéo đàn rất hay."
Mặc dù anh cảm thấy người này căn bản là không thực sự nghe ạnh đàn, nhưng thái độ cũng không có gì để chê trách, Phó Ôn Tu đặt cây đàn vào hộp, vươn tay bắt lấy tay người kia: "Xin chào ngài Nhạc, tôi là Phó Ôn Tu."
"Nếu Nhạc Ca đã thích cây đàn này, vậy thì mua nó đi, tôi cũng rất tin tưởng vào mắt nhìn của ông chủ Phó." Nhạc Triệu Nguyên tiếc nuối buông tay, rồi lại xoa xoa tay hai lần để hồi tưởng lại, trên tay người kia có vết chai, nhưng khi nắm lấy y vẫn thấy rất dễ chịu! Y liếc mắt nhìn Nhạc Nhã Ca đang tràn đầy vui mừng ôm lấy hộp đàn, trong lòng nảy lên một ý: "Ông chủ Phó, Nhã Ca muốn học đàn violin, đàn cũng là mua ở chỗ anh, ở đây lại gần với trường học của nó, hay là để nó ở lại đây học đàn?"
Nhạc Nhã Ca nghe chú mình nói vậy, lập tức gật đầu, hai mắt phát sáng nhìn Phó Ôn Tu, cố gắng dùng ánh mắt của mình để khiến anh đồng ý.
Thật ra cũng không phải là không được.....!Phó Ôn Tu đón lấy ánh mắt của Nhạc Nhã Ca, nhịn không được mà mỉm cười, nhưng trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ý cười lập tức nhạt đi.
Nhạc Triệu Nguyên đứng bên cạnh hận không thể đem hai mắt dán lên trên người người kia, vì thế y cũng nhận ra sự biến hóa rõ ràng trên mặt anh, trong lòng âm thầm suy đoán nhưng trên mặt vẫn không lộ ra điều gì.
"Nhã Ca là một đứa trẻ ngoan, tôi cũng rất thích cô bé, học đàn ở chỗ tôi thì cũng được thôi, chỉ là.....tôi học nghệ không tinh, sợ rằng chỉ có thể dạy cho cô bé chút da lông mà thôi." Anh sờ sờ đầu cô nhóc, nụ cười mang theo chút chua xót
"Sao có thể! Kĩ năng của anh chủ Phó cực kì lợi hại!" Nhạc Nhã ca cọ cọ tay anh, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng.
Phó Ôn Tu không biết nên làm thế nào để đền đáp lại sự tin tưởng của cô nhóc, chỉ bởi anh của hiện tại, thực sự....đã không còn lợi hại nữa rồi.
Nhạc Triệu Nguyên nhìn ra được sự chua xót và khó xử của anh, trong lòng y cũng có chút đau đớn.
Y thật sự rất muốn biết, rốt cuộc anh đã từng trải qua những việc gì, muốn để cho anh không bao giờ phải lộ ra những biểu tình như vậy nữa.
Y vỗ vỗ bả vai của Nhạc Nhã Ca, trêu đùa: "Ông chủ Phó cũng là người bận rộn, cả một cửa hàng lớn như vậy cũng chỉ có một mình cậu trông coi, cậu thấy Nhã Ca học được thì nhận, đừng khiến bản thân phải khó xử."
Nhạc Nhã Ca bừng tỉnh, liên tục gật đầu: "Cháu tuyệt đối sẽ không làm phiền anh chủ Phó, không, phải là thầy Phó ạ! Em sẽ nỗ lực học tập, thầy Phó không muốn dạy cũng không sao, em có thể tìm giáo viên khác!"
Phó Ôn Tu cảm nhận được y đang giải vậy cho mình liền cười gật đầu với Nhạc Triệu Nguyên..