Nghề Vương Phi

Vì bị phạt vào làm thợ ở phường thêu, Vũ Lâu vốn rất căm giận, giờ Lam Tranh còn đến gây sự, không đứng đắn cợt nhả với nàng, đương nhiên không tránh được việc phải chịu khổ trên da thịt. Lam Tranh chỉ vừa nói xong câu ‘mau xoa bóp cho ta’, đã bị Vũ Lâu nâng gối bồi thêm một cú nữa. Đừng nói là xoa nhẹ, giờ thì đau đến mức không có từ nào tả nổi nữa rồi.

“Đau………” Đây là lời nói thật lòng.

Nghĩ là hắn lại giả vờ, nên Vũ Lâu cũng mặc kệ. Lam Tranh thấy nàng làm mình bị thương mà còn thờ ơ, lại lôi chiêu làm nũng ra dùng, ôm cổ nàng, chui vào trong lòng nàng: “Ta đến cứu ngươi, ngươi còn đối xử với ta như vậy, ngươi có lương tâm không hả.”

“Không cần ngươi cứu!” Vũ Lâu đẩy Lam Tranh ra, chỉ có điều Lam Tranh ôm rất chặt, nàng đẩy không nổi.

“Vậy ngươi muốn ai cứu ngươi?” Muốn Tấn vương tới cứu nàng sao? Tần Vũ Lâu, nàng còn nợ ta đứa con, ta làm sao có thể để nàng trốn thoát được.

Hắn vẫn còn mang nỗi ngờ vực, qua chuyện hoài nghi có thai lần trước, tuy Lam Tranh khóc lóc với nàng, nói hắn không cần, muốn làm hòa với nàng, nàng cũng gật đầu đồng ý. Nhưng thật sự, thì vấn đề vẫn chưa hề được giải quyết.

Hiện giờ bọn họ làm hòa với nhau, là do Lam Tranh khoan dung, chứ không phải vì biết rõ chân tướng sự việc mà bỏ qua cho nhau. Nếu Lam Tranh đã không tin tưởng, thì quan hệ của hai người chắc chắn sẽ lại lâm vào ngõ cụt.

“Sao không nói?” Lam Tranh cố dồn ép: “Ngươi đang nhớ ai thế?”

“Đương nhiên là nhớ cha mẹ ta rồi.”

“Sao không nhớ ta?”

“……” Vũ Lâu nói: “Ta nhớ cha mẹ ta, ngươi không nhớ cha mẹ ngươi à? Đêm qua Vương phủ của ngươi gặp hỏa hoạn, họ sẽ rất lo cho ngươi, sao ngươi không đi thỉnh an họ, lại ở đây quấn quít lấy ta!”

“Ta đến tìm ngươi trước, ngươi cũng không vui! Cha mẹ ta là Hoàng đế, Hoàng hậu, thế mà ta đặt ngươi ở vị trí đầu tiên, cha với mẹ ngươi là quan mấy phẩm, ngươi lại đặt bọn họ trên ta……” Lam Tranh buồn bực nói.

“Lý sự cùn! Sao lại so như thế được!” Vũ Lâu thầm nghĩ, có tranh cãi với hắn cũng vô dụng, liền mở cửa, trực tiếp đẩy hắn ra, nhốt hắn ngoài cửa: “Mau đi lo chính sự của ngươi đi!”

Lam Tranh cũng cảm thấy quậy đủ rồi, thanh thế đã đủ lớn, chỉ làm bộ làm tịch gõ cửa vài cái kêu Vũ Lâu mở cửa ra, Vũ Lâu chỉ buông một câu: “Đi nhanh đi, còn gõ nữa là đánh đấy!” Hắn mới bực tức rời đi.

Chờ hắn đi khuất, mấy tú nữ vừa rồi mới bước vào. Tuy không ai nói ra, nhưng cũng đều nhìn thấy tình cảm Huệ vương dành cho Vũ Lâu, có khi chỉ vài ngày nữa, nàng sẽ được đón ra ngoài. Nên nếu có tình cờ chạm mắt với nàng, cũng đều tặng cho nàng một nụ cười tươi. Trong bầu không khí xấu hổ ấy, Vũ Lâu chỉ đành im lặng, cố gắng ngồi sửa hà bao của công chúa Hàm Nghi cho đẹp.

Nàng không thích thái độ của Tấn vương đối với nàng, pha lẫn sự khinh thường và trêu tức, cũng không hiểu hắn có ý đồ gì với nàng. Dù trước kia họ từng có hôn ước, nhưng nói chuyện với nàng cũng không quá trang trọng. Mẫu phi của hắn là muội muội ruột của Hoàng hậu, chẳng trách mà hắn và Lam Tranh rất giống nhau, đức hạnh cũng như nhau. Đang nghĩ mông lung, đột nhiên thấy lưng nặng trĩu, bên tai lại vang lên giọng nói của Lam Tranh: “Ta lại đến gặp ngươi đây. Phụ Hoàng bảo ta ở lại Sùng Lan cung cho đến khi Huệ vương phủ sửa xong. Có vui không hả? Từ giờ ta với ngươi lại ở cùng một chỗ rồi.” Nói xong, hắn cười khanh khách hai tiếng rất ngây ngô.

Vũ Lâu gỡ cánh tay đang khoác qua ngực nàng của hắn ra, đứng bật dậy: “Ngươi đừng như vậy.” Lam Tranh không chịu để cho nàng đi, dùng sức nặng cơ thể áp vào người nàng: “Sao ngươi không vui hả? Sao lại mất hứng? Vì cái gì mà mất hứng thế? Rốt cuộc là làm gì ngươi mới vui chứ.”

Nàng ghét nhất là cái tật nhắc đi nhắc lại một câu của hắn, cũng không ngại đang có người khác ở đây nữa, giãy ra khỏi vòng tay của hắn: “Đừng dán vào ta! Ta đang rất bận, ngươi cần đi đâu thì đi đi!”

Lam Tranh nói: “Ngươi đi đâu, ta ở đó.”

“Trong cung nhiều người như vậy, sao ngươi cứ dán lấy ta?”

“Ngươi có thể sinh con cho ta, đương nhiên là tìm ngươi rồi.” Lam Tranh giật lấy hà bao trên tay nàng, cười nói: “Đừng có làm cái này nữa, theo ta về nghỉ đi.”

“Tần thị là người mang tội, không có ý chỉ của Hoàng hậu nương nương thì không được phép rời khỏi phường thêu nửa bước.” Nàng từ từ đáp.

Lam Tranh không sợ nhất là Hoàng hậu, định lấy bà ra chế ngự hắn à, không có tác dụng gì đâu. Hắn ôm ngang eo Vũ Lâu, chóp mũi cọ vào chóp mũi nàng: “Có ta ở đây, mẫu hậu sẽ không phạt ngươi!”

Qua chuyện bức thư lần trước, niềm tin của nàng với Lam Tranh đã không còn bao nhiêu: “Lần trước ta tin ngươi, kết quả ngươi thấy rồi đấy. Giờ ngươi còn dám bảo ta tin ngươi nữa à.” Nói xong, nàng lại nghĩ, hắn ngốc nghếch như vậy, trách thì cũng chỉ trách mình đi tin hắn thôi, không kìm được mà thở dài: “Ngươi mau đi đi. Ta không còn là Vương phi của ngươi nữa, đừng tìm ta.”

Không phải Vương phi của ta, nhưng nàng là người của ta.

“Không mà, không mà, cho ta đi, theo ta đi……” Lam Tranh bám dính không buông, tinh thần không đạt được mục đích thì thề chết không bỏ qua lại nổi lên. Vũ Lâu phiền đến mức muốn đánh hắn: “Đừng quậy nữa!” Lam Tranh thấy quấn lấy nàng cũng không có kết quả, hừ một tiếng bỏ đi. Vũ Lâu mới vừa yên tâm ngồi sửa hà bao được một lúc, hắn lại quay về, còn dẫn theo vài tên thái giám nữa. Nàng đã từng gặp tên thái giám đi đầu, hắn là thiếp thân thái giám của Hoàng hậu, từng đến Huệ vương phủ truyền chỉ.

“Truyền khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương, tú nữ Tần thị tạm nghe theo lệnh của Huệ vương.”

Lam Tranh rất vênh váo vươn tay kéo nàng: “Đi thôi.”

Vũ Lâu trố mắt, theo bản năng lắc lắc đầu. Lam Tranh liền ôm lấy tay nàng, kéo nàng ra khỏi phường thêu.

Nàng giằng tay hắn ra, định bỏ chạy. Lam Tranh đứng sau quát lên: “Chạy đi, chạy đi, Ngự lâm quân mà bắt được sẽ giết ngươi.” Vũ Lâu vừa mới dừng chân đã bị hắn túm được, lại kéo tay dắt đi. Nàng không nhớ đường trong cung, chỉ có thể bước theo hắn. Xuyên qua cung điện tầng tầng lớp lớp, lại qua vài vườn hoa, một lúc lâu mới tới trước một cung điện.

Vũ Lâu cảm thấy nếu mình đi vào, chắc sẽ không có chuyện gì tốt, nên chần chừ. Lam Tranh bĩu môi: “Nóng chết mất, vào đi.” Vũ Lâu đứng im. Lam Tranh cười ha hả: “Cũng được, chơi cho ra mồ hôi, rồi chúng ta cùng tắm vậy.” Vũ Lâu vừa nghe xong, lập tức chạy lướt qua hắn đi vào trong cung.

Trong lòng Lam Tranh nói, hừ, còn làm phiền ta nữa.

Trước khi Lam Tranh rời cung về Vương phủ thì vẫn ở Sùng Lan cung, nơi này là lãnh địa của hắn. Đưa Vũ Lâu vào tẩm điện, để nàng ngồi lên giường, hắn gọi thái giám, đưa mấy khối băng vào đặt trong phòng cho mát. Vũ Lâu thấy mát mẻ nên tâm tình cũng không tồi, cười nói: “Ngươi không chỉ có quấn lấy ta, còn dám quấn của Hoàng hậu nương nương nữa, nhất định là ngươi làm nũng người phát phiền lên, nên Hoàng hậu nương nương mới đồng ý với yêu cầu vô lý này của ngươi chứ gì.”

Lam Tranh dựa vào người nàng: “Chẳng quấn ai nhiều như quấn ngươi cả!”

“Ngươi còn biết đấy.” Đẩy hắn ra: “Đừng dựa vào, vừa mới mát được một chút.”

Lam Tranh bị đẩy ra cũng không tức giận, chỉ mím môi mỉm cười. Vũ Lâu thấy biểu hiện của hắn, bỗng có linh cảm xấu, nói: “Ngươi đừng có nghĩ linh tinh, ta vẫn còn đau lắm.”

“Ta biết.” Lam Tranh lấy trong hộp đang để sẵn trên đầu giường ra một bình sứ: “Ta lấy dược cho ngươi đây, qua đây, bôi thuốc nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui