Nghề Vương Phi

Lam Tranh bị phạt quỳ đến tận lúc mặt trời lặn, vốn đã rất nóng, đến đêm lại ngồi ngẩn người đến tận sáng, gió đêm thổi vào, nóng lạnh đánh nhau. Bệnh tật đương nhiên là tìm đến cửa. Vũ Lâu rất hối hận vì đêm qua không ngăn hắn ngồi ngẩn người như thế, nếu nàng sớm biết, thì thế nào cũng không để hắn ngồi cả đêm như vậy.

Lam Tranh bị cảm lạnh giữa ngày tam phục, cực kỳ khổ sở, động chút là toát mồ hôi đầm đìa toàn thân thì không nói, đằng này, một chút lại nóng, một chút lại rét run. Hắn đổ hết oán khí lên đầu Vũ Lâu, giận dữ nói: “Đều tại ngươi hết, sao ngươi không quan tâm đến ta, tối hôm qua ta thấy ngươi đã tỉnh rồi, sao ngươi lại còn để ta bị cảm lạnh!”

Vũ Lâu bê bát thuốc nói: “Ai biết ngươi ngẩn người nghĩ gì mà nghĩ suốt cả đêm, ngươi nói ta nghe xem, ngươi nghĩ gì cả đêm hả!” Nói móc hắn xong, lại cười lạnh một tiếng: “Đáng đời!”

Lam Tranh tức muốn nổ phổi, nhưng vì muốn chọc tức Vũ Lâu, lại cười gằn: “Ta nghĩ xem trong mấy bức xuân cung đồ kia, tư thế nào phù hợp với ngươi, cho ngươi thoải mái.” Vừa nói xong, Vũ Lâu vứt cả chén thuốc đi, đứng dậy đi ra ngoài. Lam Tranh chọc nàng tức chạy mất, hả giận xong lại thấy hối hận, thân thể khó chịu, ho mạnh vài cái lại thấy người trống rỗng. Thị nữ bưng bát thuốc khác đến, nhỏ giọng nói: “Vương gia, người mau uống thuốc đi. Để nô tỳ hầu hạ người.”

“Đi gọi cái đồ đầu lừa kia về cho bản vương, để nàng đút cho ta!” Hắn hất tay đổ luôn bát thuốc.

Vũ Lâu vừa đi tới đã nghe thấy hắn nói vậy, cười lạnh: “Cho dù đầu lừa này quay về, ngươi đổ thuốc đi như thế, lấy gì mà đút!”

Sao một thân vương như hắn lại khốn khổ đến thế này không biết, ở trong chính Vương cung của mình, đã ôm bệnh trong người, lại còn bị một nữ nhân không danh không phận ngược đãi nữa. Hắn cắn răng chỉ nàng mắng: “Quay về phường thêu của ngươi đi, đừng có đứng đây nữa, chướng mắt!” Vũ Lâu nghe xong, liếc mắt nhìn hắn, quay đầu đi ra ngoài. Lam Tranh tức giận nện xuống giường một cái, nhưng sức cũng không chống đỡ nổi, lại nằm vật xuống giường. Không lâu sau, lại cảm thấy có người đang chạm vào mình, vừa nhìn thấy người trước mắt, hắn hừ giọng: “Không phải ta bảo ngươi quay về phường thêu rồi hay sao, sao còn chưa đi!”

Vũ Lâu nhíu mày nhéo tay hắn một cái: “Đừng có nói những lời vô nghĩa nữa, ta sai người sắc thêm một chén thuốc nữa rồi, ta đến đút cho ngươi, mau ngoan ngoãn mà uống đi.” Lam Tranh lòng vui như mở cờ, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Mau đút đi.”

Vũ Lâu thổi thổi chén thuốc, múc một thìa đưa tới bên miệng Lam Tranh: “Nào, há mồm ra.”

Hắn lắc lắc đầu từ chối, chỉ vào miệng Vũ Lâu: “Dùng cái này mà mớm.”

“Rốt cuộc ngươi có uống không?”

“Không uống!”

“Ta!” Nắm chặt tay lại.

Lam Tranh thấy nàng nắm tay lại, thì càng ngang bướng: “Đánh đi, đánh đi, nếu ngươi không đánh chết được ta, chờ ta khỏe lại, xem ta xử lý ngươi thế nào.”

Vũ Lâu bi phẫn: “Sao ta lại gặp phải cái tên ma quỷ như ngươi cơ chứ.” Nói rồi húp một ngụm thuốc ghé vào bên miệng hắn. Lam Tranh được như ý nguyện, cảm thấy rất thỏa mãn, uống hết thuốc được truyền từ miệng nàng sang, còn không chịu buông nàng ra, lại mút lấy lưỡi nàng. Dây dưa một lúc hắn mới chịu rời ra, tự đón lấy chén thuốc: “Được rồi, không cần ngươi mớm nữa.” Nếu thân thiết hơn nữa, sẽ lây bệnh cho nàng mất.

Lúc này có cung nữ báo: “Phương ngự y ở Thái y viện tới.”

“Hắn đến đây làm gì?” Buổi sáng đã kêu thái y khác qua xem bệnh cho mình rồi mà.

Vũ Lâu có suy nghĩ riêng của mình. Nàng lo lắng mấy tên thái y buổi sáng bị Thái tử mua chuộc, sẽ kê thuốc linh tinh làm hại Lam Tranh. Mà ngay cả chén thuốc vừa rồi Lam Tranh uống cũng không phải từ đơn thuốc mấy tên thái y đó kê, mà là phương thuốc khi nàng bị bệnh ở Huệ vương phủ, vẫn còn nhớ nên làm theo.

“Ta gọi hắn tới đó.” Tần Vũ Lâu nói với cung nữ: “Cho hắn vào đi.”

Được lắm, Tần Vũ Lâu, nàng lại dám vượt quyền, nàng có để ta vào mắt không hả. Đang bực tức, thì Phương Bàng đã đi đến, hắn hành lễ với Lam Tranh: “Tiểu y tham kiến Huệ Vương điện hạ.”

Lam Tranh không thích hắn ta, mắt híp lại thành đường chỉ, hừ giọng nói: “Không cần tham kiến ta, ai kêu ngươi tới thì đi mà tham kiến người đó.” Vũ Lâu bẹo má hắn, giận dữ: “Ngươi có thể hiểu lý lẽ một chút được không hả, còn dỗi cái gì đấy.”

Phương Bàng nhìn thấy Tần Vũ Lâu thoải mái bẹo mặt Huệ vương giáo huấn, sợ đến đổ mồ hôi lạnh, khụ khụ một tiếng nhắc nhở Vũ Lâu. Lúc này Vũ Lâu mới buông mặt Lam Tranh ra, nói với hắn: “Làm phiền Phương ngự y.” rồi lại trừng mắt với Lam Tranh: “Còn không đưa tay ra đi!”

“Tần Vũ Lâu, ngươi dám coi thường uy nghi của bản Vương, ngươi chờ đó!”

Nàng cười lạnh một tiếng, nắm cánh tay của hắn, vén ống tay áo lên, đặt xuống cạnh giường: “Phương ngự y, mời chẩn mạch.”

Phương Bàng bị kẹt giữa Lam Tranh và Vũ Lâu, đứng ngồi không yên, nhanh chóng bắt mạch, kê đơn cho Huệ vương. Tần Vũ Lâu nhìn phương thuốc, thấy không khác gì đơn thuốc buổi sáng kia, mới yên tâm để thái giám đi sắc thuốc.

“Vũ Lâu, cô theo ta ra ngoài một chút.”

Nàng tưởng Phương Bàng có chuyện gì liên quan đến bệnh tình của Lam Tranh cần nói, nên theo hắn đi ra ngoài. Lúc này Phương Bàng mới rút một phong thư từ trong tay áo ra đưa cho nàng: “Cầm lấy đi, là thư từ Liêu Đông đấy.” Vũ Lâu vừa nghe, vội nhét thư vào trong tay áo: “Là thư của cha ta à?”

“Ừ, để một tiểu quan trong phủ ta đưa về đấy. Ta vẫn tìm cơ hội để chuyển cho cô. Giờ cũng không có thời gian, không kịp để cô viết thư, nếu có lời gì cần chuyển, thì cô nói luôn đi.”

“Chỉ cần nhắn là ta rất ổn, để bọn họ đừng lo lắng, ta sẽ có cách tự cứu lấy mình.”

Phương Bàng kỳ quái: “Hiện giờ cô đang ở Sùng Lan cung, chẳng lẽ không tốt hay sao, còn muốn cứu mình đi đâu nữa.”

Vũ Lâu cũng không tiện giải thích, chỉ nói: “Phương ngự y đừng hỏi nữa.” Nghe thấy tiếng Lam Tranh gọi tên nàng, Phương Bàng coi như đã hiểu: “Ta đi rồi, cô nhớ bảo trọng.” “Ngươi thay ta cảm ơn Phương Lâm, hắn đã giúp ta rất nhiều, nếu có cơ hội, nhất định ta sẽ báo đáp hắn.”

“Giữa hai nhà chúng ta, không cần nói những lời khách sáo đó. Lâm nhi đương nhiên là phải giúp cô rồi.” Phương Lâm rất kín miệng, Phương Bàng cũng chỉ biết hắn điều trị đẻ non cho Vũ Lâu thôi, còn ẩn tình trong đó thì tuyệt nhiên không biết gì cả. Tuy hắn không thích khi Vũ Lâu vì tham phú quý mà chấp nhận gả cho Huệ vương, nhưng giờ nàng gặp khó khăn, hắn cũng không nhẫn tâm lại đả kích nàng nữa, nói gì cũng cố gắng nói dễ nghe hơn.

Phương Bàng khom người cáo từ.

Chờ Phương Bàng đi khuất, Vũ Lâu vội vàng mở thư ra đọc, trong thư, Tần Khải Canh vẫn như cũ, nhắc nhở Tần Vũ Lâu phải đề phòng Huệ vương. Xem xong thư, nỗi bi thương cũng phẫn nộ lại ập đến, điều nàng nghi ngờ hôm qua, quả nhiên là có lý.

Nàng bước nhanh về phía trước giường Lam Tranh, ném lá thư lên người Lam Tranh: “Độc Cô Lam Tranh, vì sao ngươi phải lừa ta?”

Vì hắn đã làm rất nhiều chuyện lừa gạt Vũ Lâu, nhất thời Lam Tranh không biết chính xác nàng đang nói chuyện gì: “Ngươi đang nói gì thế?”

“Nói cái gì à? Phong thư này là thư cha ta gửi cho ta, ông ấy căn bản không nhận được lá thư mà ta nhờ ngươi chuyển! Ta hỏi ngươi, thư ta viết cho ông ấy, ngươi vứt đi đâu rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui