Nghề Vương Phi

Lam Tranh bê bát canh giải rượu uống vài hớp rồi ném bát xuống đất, lại ôm lấy nàng tiếp tục làm nũng: “Sao ta lại nhớ nàng đến thế cơ chứ, nàng có cho ta… không hả…….” Vũ Lâu còn đang thất thần vì những lời vừa rồi của hắn, đến lúc giật mình ra thì vạt áo đã bị Lam Tranh kéo ra hơn một nửa. Nàng vội che ngực: “Không được!” Lam Tranh bám dính vào người nàng: “Cho ta đi mà, cho ta đi!”

“Ngươi vừa mới nói là…… Ngươi không nên tra tấn người nhà ta?!”

“Ừ.” Tay vẫn rất nhanh nhẹn cởi xiêm y của nàng.

“Nếu giờ ngươi thấy hối hận……. Muốn bù đắp cũng chưa muộn đâu……”

“Nhưng lão đã hại ta……”

Vũ Lâu thầm nghĩ, có thể thương lượng thì chắc chắn sẽ có đường sống, vội vàng tươi cười, từng bước khuyên bảo hắn: “Cha ta cũng đã hối hận rồi, nếu ngươi bỏ qua thù hận, bản thân ngươi cũng sẽ thoải mái hơn, Lam Tranh, ta biết ngươi không phải người xấu mà.”

“Ta là người xấu.” Hắn ôm lấy nàng, bắt đầu hôn môi, cổ, rồi lại xuống đến vai, bộ ngực sữa…

“Không, không, trong mắt ta, cho tới bây giờ ngươi cũng vẫn không phải là người xấu.” Vũ Lâu dịu dàng trực tiếp đánh giá nhân cách của Lam Tranh. Lam Tranh chần chừ một lúc, dừng động tác lại, bĩu môi hỏi nàng: “Thật à?”

Vũ Lâu gật đầu khẳng định: “Ừ. Nếu ngươi biết sửa sai thì quá tốt rồi, không thì…… Thả ta ra…… A.” Nàng bị hắn hôn vào nơi mẫn cảm, không nhịn được khẽ hừ lên một tiếng. Lam Tranh càng cố gắng hơn, ép nàng xuống dưới thân mình, miệng mang theo mùi rượu quấn quít với lưỡi nàng. Vũ Lâu cũng bị hơi rượu làm cho u mê, ý nghĩ trở nên mê loạn, để mặc hắn tiến vào.

“Lam Tranh…… Ngươi có thể hạ lệnh thả người nhà ta không?”

“Đừng nói chuyện này nữa, mất hứng…… lát nữa nói sau.” Hắn đưa đẩy một lúc, cảm thấy tư thế này không dùng được lực, không thể thỏa mãn, bèn rời khỏi Vũ Lâu, nằm xuống bên cạnh nàng: “Không được rồi…… Mệt quá.”

Vũ Lâu sợ ngày mai hắn sẽ không bàn bạc với mình chuyện này nữa, liền ghé vào ngực hắn, nói: “Ngươi đừng ngủ mà, rốt cuộc là ngươi có đồng ý không.”

“Nàng lên đi, chúng ta nói sau.”

Vũ Lâu sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng hiểu được hắn muốn nói gì. Xấu hổ đỏ bừng mặt, hừ giọng: “Mơ tưởng.”

Lam Tranh ngáp một cái: “Đúng lúc ta cũng mệt mỏi.” Nói rồi nhắm mắt lại.

Nhìn thấy công sức sắp đổ ra sông ra biển, Vũ Lâu vội vàng nói: “Ngươi đừng ngủ mà, ta nghe lời ngươi là được.”

Trước giờ Vũ Lâu đều là người bị động tiếp nhận, chưa từng chủ động như thế bao giờ, nên ở tư thế này, nàng cũng không biết nên làm thế nào. Hơn nữa, trước kia, vào những lúc này, nàng không cần phải làm gì mà còn xấu hổ che mặt đi. Giờ đã bắt nàng phơi bày hết trước mặt hắn, lại còn bắt nàng chủ động, thật là xấu hổ muốn chết đi được. Động thân một chút, chính nàng cũng bắt đầu có cảm giác, mặt đỏ lên như quả đào. Đừng nói là thương lượng với Lam Tranh, ngay cả nhìn mặt hắn nàng cũng không dám nữa.

Cũng may là nàng tập võ, lực ở thắt lưng rất tốt, hơn nữa, Lam Tranh cũng vừa khơi gợi lên cảm hứng của nàng, nên thỏa mãn hắn cũng không quá khó như nàng tưởng tượng.

Nghe thấy âm thanh đầy thỏa mãn của Lam Tranh, nàng liền rời khỏi hắn, nằm ghé xuống giường, xấu hổ quay mặt đi. Lam Tranh ôm chặt lấy nàng, cọ cọ: “…… Lúc nàng đùa giỡn ta, không phải rất to gan hay sao?”

Vũ Lâu chợt nhớ ra mục đích của mình: “Chúng ta thương lượng một chút đi.”

Lam Tranh giả ngu, vuốt ve hai bầu nhuyễn tuyết của nàng: “Thương lượng chuyện gì?”

“Thả cha ta được không.”

Lam Tranh bỗng nhiên cười ha hả. Cười đến mức Vũ Lâu phát sợ, trong giây lát nàng liền hiểu ra, giận dữ: “Ngươi lừa gạt ta?!”

“Sao lại nói là lừa, ta đồng ý với nàng lúc nào?”

“Vô lại!”

Lam Tranh dán sát mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của nàng, cười: “Không phải nàng nói ta không phải là người xấu hay sao, giờ muốn rút lại câu đó không?”

Vũ Lâu thấy hắn nói chuyện rất tỉnh táo, nàng chợt hiểu hết mọi chuyện: “Ngươi căn bản là không hề say.”

Lam Tranh cười, coi như thừa nhận.

“Mùi rượu kia ở đâu ra?”

“Cụng ly tới lui, không tránh khỏi việc bị đổ ra người.”

“Ngươi lừa ta! Đáng ghét!”

“Là do nàng có ý đồ xấu, muốn thừa dịp ta say rượu để mê hoặc ta, còn trách gì ta.”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi —–” Vũ Lâu hận không thể đánh chết hắn luôn đi cho xong.

Lam Tranh đã dự đoán trước phản ứng này của nàng, ôm nàng làm nũng: “Nàng đừng giận, nàng đừng giận, ta cũng không dám nữa mà……” Hắn bám đến mức Vũ Lâu cũng chẳng tức giận nổi nữa, vừa rồi lại cùng nhau giao hoan, khiến cho cả hai người đều mệt mỏi, ôm nhau nằm ngủ, một đêm cứ vậy mà trôi qua.

Từ khi Lam Tranh lừa nàng, sự tín nhiệm của Vũ Lâu dành cho hắn càng xuống thấp hơn, mặc kệ hắn nói gì, Vũ Lâu cũng không tin hắn nữa. Lam Tranh thấy Vũ Lâu dù không tin hắn nhưng cũng gây ra chuyện lớn gì, nên cũng tùy nàng thôi.

******************

Mùa hè qua đi, mùa thu mát mẻ cũng đến.

Quây thú lại săn bắn là hoạt động tiêu khiển được duy trì hàng năm của Hoàng thất. Dường như Lam Tranh căm thù hoạt động này đến tận xương tận tủy, càng đến gần ngày quây thú, hắn càng nói những lời oán hận nhiều hơn. Ví dụ như: “Đi quây thú lại một chỗ để săn, nhàm chán chết đi được, có tài năng thì sao không vào rừng sâu mà săn hổ!” hoặc là: “Hao tài tốn cửa! Vài dặm lại phải có quan binh đứng gác!”; “Hừ, không phải là tạo cho Cửu ca cơ hội để khoe khoang tài năng hay sao!”

Vũ Lâu xâu chỉ vào kim, an ủi hắn: “Mỗi người có sở trường riêng, ngươi nghĩ mà xem, ngươi thông minh hơn Tấn vương, đâu có hữu dũng vô mưu giống hắn.” Mục đích chủ yếu của nàng là trấn an Lam Tranh để hắn im miệng, đừng làm phiền lỗ tai nàng nữa. Nhưng Lam Tranh nghe nàng nói xong, thì hôn xuống mặt nàng: “Nàng thật là tốt, ta thưởng cho nàng được đi săn cùng ta.”

“Đừng có nói chuyện buồn cười thế, ta là nữ tử làm sao đi được.”

“Người đi theo còn có cả thái giám, giáo úy, đông như kiến ấy. Nàng mặc trang phục thái giám, giả làm nam nhi đi lẫn vào đám người đó, làm sao người ta phát hiện ra được.”

Vũ Lâu vẫn không dám: “Nếu bị phát hiện……. là phạm tội khi quân đấy.”

“Đi đi, đi đi mà.” Lam Tranh cười: “Chẳng lẽ nàng không muốn nhìn xem Thái tử chết thế nào sao?”

“Hả?”

Lam Tranh vỗ vỗ vai nàng nói: “Mặc dù ta rất ghét trò quây săn này, nhưng đối với Thái tử mà nói, thì đúng là còn khó chịu hơn cả cái chết nữa.”

Nghĩ cũng đúng, Thái tử kia đau ốm liên miên, đi đường còn không được, nói gì đến cưỡi ngựa bắn cung.

Vũ Lâu hào hứng, để nhìn thấy Thái tử mất mặt, nàng cam nguyện mạo hiểm: “Ta đi.”

*************

Thời tiết có vẻ u ám, gió lạnh chui vào trong tay áo, bào mòn thân nhiệt và sự kiên nhẫn của Vũ Lâu từng chút từng chút một.

Rốt cuộc là bao giờ mới đến đây? Vũ Lâu mặc quần áo thái giám, cầm cờ đứng sau Lam Tranh, trong lòng oán giận. Nàng đứng trong gió lạnh đã gần một canh giờ rồi. Các thân vương, hầu gia phải đứng trước ở khu vực săn bắn, chờ Hoàng đế và Thái tử xuất phát từ Hoàng cung, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy bóng dáng đội vệ binh của Hoàng đế đâu.

Lam Tranh chán nản nhìn Cửu ca đứng ở gốc cây cách đó không xa, vẫy tay cười ngây ngô. Tấn vương lịch sự mỉm cười đáp lễ hắn, tiếp tục yên lặng chờ Hoàng đế. Đột nhiên hắn phát hiện tên thái giám đứng sau Lam Tranh nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra là Vũ Lâu.

Tại sao hắn ta lại mang nàng đến đây?

Lam Tranh nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Cửu ca, quay đầu cười lạnh với Vũ Lâu, thì thầm: “Nàng có biết vì sao ta mang nàng đến đây không?”

Vũ Lâu nói nhỏ: “Để nhìn Thái tử mất mặt.”

Lam Tranh cười lạnh: “Không, là nhìn Thái tử chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui