Nghề Vương Phi

Lúc này, Diệp Thành đã đẩy cánh cửa một căn phòng ra, đi vào trước, nói với Vũ Lâu: “Có gì thì vào đi rồi nói.”

Vũ Lâu khẽ lui về phía sau một chút, trầm tư. Hắn thấy nàng như vậy, khẽ cười: “Lần đầu gặp mặt, ta đã thất lễ với nàng, nhưng nàng đừng nghĩ ta là người xấu, ta sẽ không làm hại nàng.” rồi khẽ nhíu mày: “Quả thực ta cũng chưa từng làm hại nàng.”

Vũ Lâu nghĩ đến những lúc nguy nan hắn đều cứu mình, sự đề phòng trong lòng cũng vơi bớt, nàng bước vào phòng, đưa tay đóng cửa lại.

“Ở đây không có ai, nàng nói đi.”

“Ta đến muốn giao dịch với ngươi.”

“A? Thú vị thật.” Diệp Thành nói: “Nàng muốn lấy cái gì đổi cái gì?”

“Lấy tiền đồ của ngươi, đổi lấy tính mạng người nhà ta.”

“Tiền đồ của ta?” Diệp Thành cười: “Nói nghe xem nào.”

“Ta sẽ tiết lộ cho ngươi một tin tức, có thể tránh cho ngươi một kiếp nạn. Nhưng ngươi, phải nghĩ cách đưa cha và ca ca ta ra khỏi doanh ngũ, để bọn họ sống cuộc sống của người bình thường.”

Diệp Thành nghe xong điều kiện của nàng, trong lòng khẽ run lên. Vì sao nàng không đi cầu xin Lam Tranh? Nếu Lam Tranh vẫn là một kẻ ngốc, chắc chắn sẽ trợ giúp Tần gia. Tần Vũ Lâu không cầu xin Lam Tranh, mà đến giao dịch với mình, chỉ có một lý do, đó là Lam Tranh đã khôi phục, hơn nữa, còn muốn trả thù Tần gia, Tần Vũ Lâu bất đắc dĩ mới phải đến cầu mình.

“Được, nàng nói đi.”

“Dễ như vậy sao?”

“Cứu cha và ca ca của nàng cũng không phải việc khó, hơn nữa, không cần khôi phục chức vụ ban đầu của họ, mà chỉ để họ sống cuộc sống bình thường thì càng đơn giản.” Diệp Thành nói: “Nàng dùng cái gì để trao đổi với ta?”

Vũ Lâu nghĩ nghĩ rồi nói: “Trong cung có mối họa hình nhân, điện hạ phải nghiêm ngặt kiểm tra phủ trạch của mình……”

Diệp Thành giật mình: “Ý của nàng, là có người muốn dùng hình nhân để vu oan cho ta? Là ai?”

Nhất định là Lam Tranh.

Vũ Lâu đương nhiên sẽ không khai ra Lam Tranh, chỉ nói: “Thái tử điện hạ trước giờ vẫn bệnh tật liên miên, sự qua đời của hắn cũng rất kỳ quái, nếu nghĩ là có người dùng thủ đoạn đê tiện hại hắn thì cũng không có gì lạ. Mà hình như, điện hạ bây giờ là đối tượng tình nghi lớn nhất, nên ta nhắc nhở ngài một chút thôi.”

“Ha ha, nói vậy, là nàng dùng sự suy đoán để đến giao dịch với ta sao?”

“Ngài không tin thì thôi.” Vừa lúc nàng cũng hơi hối hận, bèn xoay người định mở cửa rời đi. Diệp Thành đè cửa lại, nói: “…… Ta tin nàng.” Nàng tuyệt đối sẽ không nói chuyện vô căn cứ, mạo hiểm mà nói chuyện không đâu với hắn.

“Như vậy, là ngài đồng ý sẽ cứu cha và ca ca ta?”

Diệp Thành gật đầu: “Ta muốn hỏi thêm một câu, nếu chuyện nàng nói thực sự xảy ra, dù ta có tra xét kỹ phủ đệ, mà người ta thật sự muốn làm hại ta, chỉ sợ ta cũng khó mà phòng bị được, nàng có biện pháp gì không?”

Hắn hơi hạ thấp người nói chuyện với nàng, hơi thở gần sát bên tai khiến nàng cảm thấy một áp lực vô hình, khẽ lắc người né tránh: “Vậy thì ngài vừa ăn cắp vừa la làng, tiên hạ thủ vi cường đi!” (ra tay trước thì chiếm lợi thế) Dứt lời, nàng dùng sức mở cửa điện, rời đi.

Quay lại Sùng Lan cung, Vũ Lâu vội vàng thay y phục thái giám, đổi lại đồ của mình, rồi ngồi đợi một lúc thì thấy Lam Tranh bước vào. Nàng thừa dịp hắn đi đến Cảnh Hoa cung để chuồn ra, may mà về kịp trước khi hắn quay lại.

Vũ Lâu giả vờ ngồi thêu, Lam Tranh vừa vào đã giật đồ thêu của nàng xuống, ôm lấy bả vai nàng cười nói: “Ta đói.”

“Đói thì đi ăn đi.”

“Được, vậy để ta ăn nàng!” Nói xong, hắn liền hôn xuống cổ nàng.

Vũ Lâu giãy dụa cũng không có kết quả, bị hắn ấn lên giường thân thiết một phen, chờ đến khi Lam Tranh thấy thỏa mãn mới thả nàng ra, cầm lấy tay nàng ngắm nghía, nói vu vơ: “Tay nàng mềm như vậy, không ngờ lại có lực như thế, bắn được cả cung tên.”

“Đang ban ngày ban mặt, đừng nằm nữa, để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?”

“Ai nhìn? Nàng nói ai nhìn thấy?” Lam Tranh ngậm đầu ngón tay trỏ của nàng, cười nói.

Vũ Lâu giật tay ra: “Đau.”

“Để ta thổi thổi cho nàng.”

Mặc kệ hắn thật tâm hay giả vờ, Vũ Lâu cũng thích nhìn hắn dịu dàng thế này, nên không giãy dụa, để cho hắn thổi đầu ngón tay mình.

Lam Tranh thổi xong, thuận thế đưa tay nàng áp lên mặt mình: “Vũ Lâu…… Sẽ không có người dùng kế gian hại chúng ta nữa, cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn. Ngôi vị Thái tử nhất định sẽ thuộc về ta. Ta sẽ bảo vệ cho nàng, không để người khác làm thương tổn đến nàng nữa.”

Vũ Lâu liếc nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, không giống nói đùa, trong lòng lại mềm nhũn: “Lam Tranh……”

“Cho nên, nàng phải báo đáp ta thật tốt!” Hắn lại cưỡi lên người nàng.

Một chút cảm động vừa rồi bị sự đùa giỡn không đứng đắn của hắn làm cho bay sạch. Vũ Lâu đẩy hắn xuống, đứng dậy muốn rời đi, đột nhiên thấy Lam Tranh kêu thảm thiết.

“Miệng vết thương của ngươi đâu có dễ vỡ như vậy.”

“Kim, kim, kim, kim ——-” Lam Tranh ôm thắt lưng trốn qua một bên: “Sao lại có kim ở đây? Sao nàng không để gọn vào?”

“Tự ngươi giật từ tay ta rồi vứt lên giường mà.”

“Hừ, đó cũng là lỗi của nàng, ai bảo nàng làm mấy thứ linh tinh này!” Lam Tranh trút giận vào đồ thêu: “Nếu nàng cảm thấy thêu chưa đã tay, để ta đưa nàng quay về phường thêu.”

Vũ Lâu nói: “Không nghĩ là ngươi lại vô lý như thế.”

“Ta vô lý cái gì.” Biết còn cãi cùn.

“Là tự ngươi ném lên giường, không tự trách mình lại đi trách ta làm nữ công. Nếu ta không làm nữ công, chỉ sợ ngươi lại bới móc là ta không chịu làm nữa ấy.”

Lam Tranh ngang ngược: “Nàng còn dám cãi ta?! Ta là phu quân của nàng, ta nói gì nàng cũng phải nghe!”

“Vô lại.” Vũ Lâu bước xuống giường.

“Là tại nàng đấy!” Lam Tranh cười ôm lấy eo nàng.

Vũ Lâu tránh khỏi vòng tay của hắn, nhưng dùng quá nhiều sức, nên lại đẩy Lam Tranh ngã xuống giường.

“A! Kim—–” hắn kêu lên: “Lại đâm vào ta rồi!”

Chờ đến khi tìm được hết kim, Lam Tranh ngồi trên giường nhìn nàng chằm chằm, càng nhìn càng thấy thích, không nhịn được lại xông vào sờ sờ soạng soạng, đến khi Vũ Lâu hết chịu nổi chạy trối chết hắn mới bỏ qua.

************

Tấn Vương nghe lời khuyên của Vũ Lâu, đem chuyện có người làm hình nhân hãm hại Thái tử để báo cho Hoàng thượng. Hoàng thượng không tin, còn cảnh cáo Tấn vương không được nói bậy. Nhưng vài ngày sau, lại thấy Hoàng hậu nói nghi ngờ trong cung có người làm hình nhân mưu hại Thái tử và Huệ vương.

Lúc này Hoàng thượng mới để tâm, nói với Hoàng hậu: “Tấn vương cũng nói thế, chẳng lẽ là sự thật?”

Hoàng hậu nghe thấy Hoàng thượng nói ra hai chữ Tấn vương, trong lòng thầm nói, hỏng rồi, vì sao Tấn vương lại nói rõ ra chuyện hình nhân trước như vậy. Nếu thế này, thì không dễ gì mà vu oan cho Tấn vương nữa.

Hoàng hậu nghĩ đi nghĩ lại, đoán là Lam Tranh để lộ tin tức, lập tức gọi hắn đến để hỏi.

“Tranh nhi, có phải trong cung của con có gian tế không?” Hoàng hậu cũng nghi ngờ: “Con có nói kế hoạch này cho ai nghe không? Ví dụ như…… Tần Vũ Lâu? Dù sao nàng ta cũng từng có hôn ước với Tấn vương.”

Lam Tranh nói: “Tuyệt đối không có, nàng không biết gì cả. Ngay cả việc con giả ngu cũng không biết.”

Hoàng hậu nghi ngờ: “Vậy thì lạ thật……”

Lam Tranh bên ngoài thì nói thế, nhưng trong lòng lại lạnh hẳn. Có người phản bội hắn, mà người kia, hắn biết‼!

____________________

[Chú ý]: Chương sau là ngược thân (thật sự là rất ngược), đề phòng mọi người xem bị shock, nên ta phải nhắc trước.

Nếu không xem, vậy thì cứ coi như Lam Tranh và Vũ Lâu đã cãi nhau một trận kinh thiên động địa đi.

___ ___

Bên trên là ghi chú của tác giả. Còn bên dưới này là ghi chú của mẹ Cherry.

Trong chương sau, thực sự là Lam Tranh rất ngược. Ngược thân, ngược tâm. Nhưng nếu nói về nguyên nhân, thì ta thấy vì Vũ Lâu ngược Lam Tranh trước, phản bội Lam Tranh trước nên Lam Tranh mới đau lòng như thế. Vũ Lâu là người duy nhất Lam Tranh tin tưởng cho đến lúc này. Vì thế, tuy ta ghét ngược thân, và cũng hơi phản cảm hành động này của Lam Tranh, nhưng mà, rất mâu thuẫn, là ta lại không trách được Lam Tranh, không ghét được Lam Tranh.

Rồi sau hành động này, Lam Tranh sẽ còn bị ngược thê thảm hơn Vũ Lâu nữa. Haizzzz. Sắp đến cao trào của đoạn ngược này rồi. Cả nhà, bảo trọng‼‼


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui