Nghề Vương Phi

Lam Tranh chưa bao giờ nghe thấy thứ gì gọi là “lụa băng”: “Là cái gì vậy?”

Vũ Lâu dựa vào lòng Lam Tranh, cười nói: “Ta nghe nói, có một vị thư sinh tên là Thẩm Hưu Văn. Một ngày nọ, Thẩm Hưu Văn ngồi một mình trong thư phòng đọc sách thì ngoài trời có mưa nhỏ, gió thổi những giọt mưa phùn như tơ như lụa. Thẩm Hưu Văn chợt nhìn thấy một cô gái, tay cầm se sợi, vừa đi vừa đón những hạt mưa bụi, dùng se sợi se thành tơ lụa. Cứ như vậy, nàng bước đi trong mưa trong gió, tay không ngừng se. Se sợi, se sợi, nàng bước vào thư phòng của Thẩm Hưu Văn, nói với hắn: “Tơ này tên là băng tơ, tặng cho chàng để làm lụa băng.” Nói xong, nàng biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Sau đó, Thẩm Hưu Văn dùng băng tơ làm y phục, làm thêm một cây quạt luôn mang theo bên mình, coi như báu vật.”

“Chuyện xưa à?”

“Ta muốn có băng tơ, nếu ngươi có thể tìm được, ta sẽ quay về cùng ngươi.”

“Nàng cố tình làm khó ta……” Dệt mưa thành tơ lụa, vật phẩm của tiên nữ tặng tình nhân, dù hắn có là Hoàng đế cũng không thể tìm nổi.

“Ngươi cũng có thể chọn không bị làm khó mà.” Vũ Lâu bĩu môi hướng ra cửa nói: “Đừng đưa ta về nữa, không phải là xong rồi sao.”

Lam Tranh khẽ nựng hai má Vũ Lâu: “Còn nói ta nữa, nàng thật quá tùy hứng, ỷ vào việc ta yêu nàng, mà uy hiếp ta.”

Vũ Lâu gỡ tay hắn ra, ôm lấy mặt mình: “Ngươi có thể tìm được không?”

“Nàng có muốn không?” Lam Tranh vừa khôi phục thể lực, tay đã không an phận lại khẽ xoa nắn bầu ngực mềm mại của nàng, đến khi nhụy hoa nhỏ nở rộ, hắn dùng đầu lưỡi vẽ một vòng quanh bầu ngực Vũ Lâu.

Thân thể Vũ Lâu mềm nhũn, không kìm được lại phát ra những tiếng rên rỉ không ngớt. Lam Tranh vừa nhìn thấy tư thế mê người đó của nàng, lập tức cũng có phản ứng, hắn xoay người muốn thêm một lần nữa. Vũ Lâu thấy hắn động tình, kêu lên một tiếng, rồi đẩy hắn ra, quay lưng lại, kéo chăn đắp lên mình nói: “Sao ngươi không biết thế nào là một vừa hai phải thế.”

Lam Tranh ghé vào vai nàng, vừa hôn vừa cắn: “Không phải chúng ta phải sinh con hay sao, nếu không để tâm thì làm sao được.”

“Ngươi sống từng đó năm trên đời chỉ biết dốc sức vì việc này thôi hả?” Nàng cảm giác bàn tay không an phận của hắn bắt đầu vuốt ve lưng nàng, vội vàng tránh tránh lui vào sâu bên trong giường.

“Ta còn để tâm cả chuyện tranh đấu với Thái tử nữa. Nhưng mà Thái tử chết rồi, giờ chỉ còn nàng thôi.” Lam Tranh nhìn thấy trên đệm có chất dịch màu trắng đục, làm ra vẻ vô cùng đau khổ, đẩy nàng: “Xong rồi, có phải trong người nàng chẳng còn sót lại chút gì không?”

Vũ Lâu buồn bực: “Cái gì mà không còn sót lại gì?” Nàng hơi ngó xuống, thấy Lam Tranh đang chỉ vào giữa hai chân nàng, liền hiểu ngay, tức giận nhấc chân đá hắn: “Tiểu sắc phôi.”

Từ khi ở chung với Vũ Lâu, hắn và nàng không ngừng tranh đấu, nên thân thủ của hắn cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, hơn nữa, Vũ Lâu cũng không phải là thực sự muốn đá hắn, động tác không sắc bén, khiến Lam Tranh dễ dàng ôm được đôi chân nhỏ của nàng, thuận thế tách hai chân nàng ra, chèn vào giữa: “Nên dùng chăn chèn ở……” hắn sờ sờ mông nàng: “đây này, sẽ dễ thụ thai hơn.”

“Ngươi học những thứ này ở đâu ra thế?”

“Trong bản tà thư nàng mang về đó.”

Đó là chuyện lâu lắm rồi: “Ngươi vẫn còn nhớ à?”

Lam Tranh vô cùng tự tin: “Mặc dù ta cũng không phải là chỉ vừa nhìn đã nhớ hết, nhưng ít ra cũng phải nhớ được bảy tám phần, giữ trong đầu tám năm, mười năm chỉ là chuyện nhỏ.”

Vũ Lâu nói: “Ngươi đúng là rất thông minh, đáng tiếc là dùng sai chỗ!”

Hắn hít một hơi, nghiêng người nằm xuống, mất hết hứng thú: “Ta rất muốn dùng đúng chỗ, nhưng trong chuyện triều chính, ta căn bản không thể nhúng tay được. Hơn nữa, vì nàng mà ta phải kiềm chế biết bao nhiêu tinh lực, ôi — thật chẳng dễ dàng gì mà sống qua ngày.”

“Vẫn trách ta sao?”

“Không thể trách nàng hay sao.” Lam Tranh cười ôm lấy Vũ Lâu: “Nên là, nàng sinh cho ta một đứa nhỏ để bồi thường ta đi.”

“Ngươi mang băng tơ đến, ta sẽ theo ngươi về.”

“Một lời đã định, đến lúc đó, nàng đừng đổi ý!” Hắn kéo nàng vào lòng, ôm chặt trong ngực rồi nhắm mắt ngủ.

*****

Ngày hôm sau, khi Lam Tranh rời giường đã là gần buổi trưa, hắn ngồi trên giường nhìn thấy Vũ Lâu rất bận rộn liền hỏi: “Nàng không biết mệt à, không muốn quay về hưởng phúc cùng ta, lại muốn ở đây chịu khổ.”

“Trở về chắc gì đã được hưởng phúc, ngươi khó hầu hạ như vậy.”

“Ta sẽ sửa.” Lam Tranh chỉ ra cửa sổ: “Ta thề với mặt trời.”

“Hôm nay trời toàn mây.”

“………”

“Đừng có múa mép khua môi nữa.” Vũ Lâu bê đồ ăn cho hắn: “Mau ăn nhanh rồi hồi cung đi, sáng nay Vũ Dương hầu đã phái người đến báo, nói Hoàng hậu nương nương muốn gặp ngươi đấy.”

Lam Tranh vừa nghe thấy, đã chui luôn vào trong chăn: “Ta không về, ta mới đến đây có vài ngày, tên kia đã giúp người ta đòi mạng ta rồi.”

“Sao có thể nói Hoàng hậu triệu kiến ngươi là đòi mạng được.”

“Dù sao ta cũng chưa chơi đủ, không về.”

Vũ Lâu kéo chăn ra, lôi hắn dậy: “Lỡ trong cung có chuyện gì thì sao.”

“Thái tử đã chết rồi, còn có chuyện gì được nữa!” Lam Tranh ôm lấy thắt lưng Vũ Lâu: “Ta luyến tiếc nàng mà. Ta vừa đến hôm trước, mới ở đây được hai đêm đã phải rời khỏi nàng rồi. Nàng bỏ được ta, nhưng ta không bỏ được nàng.” Nàng bị hắn ôm kéo xuống, quỳ một gối lên giường, khẽ vuốt trán hắn nói: “Mau ngoan ngoãn đứng dậy đi, Hoàng hậu gọi ngươi, thì ngươi phải nhanh chóng hồi cung, phòng khi có chuyện gì gấp. Ta không thể làm ngươi bị chậm trễ được.”

Lam Tranh nói: “Ta đi rồi, lỡ Diệp Thành lại đến phá rối nàng thì sao?”

“Ngươi cho la ai cũng có tính xấu bám người dai như đỉa giống ngươi hay sao? Ta đã nói rõ với hắn từ lâu rồi. Tấn vương là người hiểu chuyện, từ từ rồi sẽ quên ta thôi.”

Lam Tranh chua giọng nói: “Cái gì mà từ từ sẽ quên? Nàng còn muốn hắn ghi nhớ nàng trong lòng bao lâu hả?”

“Ngươi cố tình gây sự đấy à?”

Lam Tranh cũng nghiêm túc nói thẳng ra: “Ta cố tình gây sự đấy, muốn nàng phải yêu thương ta.” Hắn vòng tay qua cổ nàng, kéo nàng cúi xuống, mình thì ngẩng lên đón lấy môi nàng để hôn. Làm nũng một hồi lâu, hắn mới chịu đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt, dùng điểm tâm, gọi mấy tên hộ vệ rảnh rỗi chơi bài vài hôm nay ở y quán đến, rồi quyến luyến không muốn rời, tạm biệt Vũ Lâu.

Ở cửa y quán, Lam Tranh nắm tay nàng, vuốt ve vuốt ve, nhìn thấy xe ngựa đón vẫn không chịu buông tay.

“Đi đi, đâu phải không gặp nhau nữa.” Đang ở trước mặt bao nhiêu người, Vũ Lâu cũng không thể nào mà cứ tình tình tứ tứ với hắn thế này được.

Lúc này Lam Tranh mới thả tay ra, bước lên tảng đá kê chân, quay đầu lại nhìn Vũ Lâu: “Nàng chờ ta tới đón nàng.”

“Ngươi dệt mưa thành băng tơ đi, ta sẽ theo ngươi.” Nàng nói xong, quay người đi vào trong y quán, đóng ầm cửa lại.

Dọc đường hồi cung, Lam Tranh chỉ nghĩ làm sao để tìm được băng tơ. Sau khi hồi cung, hắn cũng không đi gặp Hoàng hậu, mà chạy qua Cục Thượng cung trước, hỏi xem đồ tên là băng tơ đó là gì, nhưng đáp án đương nhiên là không có.

Thế gian không có thứ đó.

Lam Tranh ủ rũ bước ra khỏi cục Thượng cung, đi Cảnh Hoa cung bái kiến Hoàng hậu.

Hoàng hậu vừa nhìn thấy Lam Tranh, liền nhíu mày nói: “Mấy hôm nay con đi đâu vậy? Sao người toàn mùi thuốc đông y thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui