Nghề Vương Phi

Vũ Lâu còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị đẩy ra, hai đội hộ vệ tiến vào trước, đứng dẹp sang hai bên, cuối cùng giầy gấm của Lam Tranh mới bước vào.

“Vũ Lâu —” hắn vừa nhìn thấy Vũ Lâu đã vui mừng phấn chấn, túm tay nàng nói: “Giờ nàng có thể theo ta về rồi.”

Nàng hờ hững: “Sao thế, ngươi tìm được băng tơ rồi à?”

“Ừ.” Lam Tranh vuốt cằm, cười nói: “Đương nhiên, không thì làm sao dám đến đón nàng?”

“Ở đâu? Mau cho ta xem nào.” Vẻ mặt của nàng không có chút vui sướng nào cả.

Vương Lân đi theo sau Lam Tranh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, sao không thấy nàng tươi cười chút nào thế. Nhưng Lam Tranh một lòng một dạ hướng về Vũ Lâu thì vẫn không hề phát hiện ra, chỉ nắm tay nàng, chỉ ra ngoài cửa: “Băng tơ mà đem vào trong nhà sẽ bị chảy ra, nàng theo ta ra ngoài xem đi.”

Vũ Lâu buông sách xuống, thản nhiên nói: “Cũng được, để xem ngươi mang gì tới.” Nàng đi theo Lam Tranh ra ngoài.

Lúc này Phương Lâm vừa nghe tin Huệ vương tới cũng đi đến, hành lễ với Lam Tranh.

Lam Tranh liền cười nói với hắn: “Bản vương sẽ tạ ơn ngươi thật hậu hĩnh.”

Mấy ngày trước nghe Vũ Lâu nói chuyện, Phương Lâm đã cảm thấy chuyện hôm nay sợ là sẽ không thuận lợi như vậy. Chờ Huệ vương và Vũ Lâu đi trước rồi, Vũ Dương hầu mới tới cạnh hắn hỏi han: “Tần cô nương làm sao vậy? Dường như tâm tình có vẻ không tốt.”

Phương Lâm nói: “Ta cũng không biết.”

“Nếu ngươi không trêu chọc khiến nàng mất hứng thì sao lại thế này?” Vũ Dương hầu tự hỏi rồi tự đáp: “Liệu có phải là đến ngày không? Không đúng.”

Vũ Lâu đi theo Lam Tranh vào trong viện, Lam Tranh kéo khăn trùm trên khau cung nữ đang bê ra, để Vũ Lâu nhìn thấy băng tơ hắn chuẩn bị.

Nàng chỉ thấy trên khay màu đỏ quả nhiên có những sợi tơ lóng lánh ánh bạc, dưới ánh mặt trời rạng rỡ, mỗi sợi tơ đều phát ra ánh sáng lóa mắt. Vũ Lâu cúi người xem kỹ, thì thấy những sợi chỉ bạc kia trong suốt, cũng không giống như tơ.

“Cái này……” Nàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào sợi tơ kia, phát hiện ra chúng quả nhiên có cảm giác mát lạnh như băng.

“Là băng tơ đó.” Lam Tranh vô cùng đắc ý: “Ta tìm đến cho nàng rồi. Nên nàng phải thực hiện lời hứa.”

Hắn mất rất nhiều công sức mới có thể chuẩn bị xong vật này.

Hắn dùng chỉ vàng đặc biệt của phường thêu chuyên dùng để thêu rồng, rồi sai người tách mỗi sợi chỉ vàng ra làm hai, thành những sợi chỉ rất nhỏ, sau đó trải ra trên đá cẩm thạch, dùng hỗn hợp nước đá và nước đường phủ lên từng sợi tơ đó, rồi cho vào hầm băng lạnh. Để cho hỗn hợp nước bám vào trên sợi chỉ, chế thành những sợi băng tơ trong suốt.

Vũ Lâu chăm chú nhìn băng tơ đó, đột nhiên túm lấy một nắm, bóp mạnh tay khiến chỉ bạc vỡ tan tành, rồi nói với Lam Tranh: “Chẳng lẽ ngươi không hiểu chuyện xưa ta kể cho ngươi hay sao? Ta nói băng tơ kia có thể để cho Thẩm Hưu Văn dùng để may y phục, băng tơ này của ngươi, đừng nói là may y phục, ngay cả sự mềm mại tối thiểu còn không có!”

Lam Tranh vốn tưởng rằng nàng nói tìm “băng tơ” là muốn giữ thể diện, tìm một bậc thang mà thôi, chỉ cần hắn cố gắng dựng bậc thang đó thật tốt, nàng sẽ bước xuống, theo hắn quay về.

Nhưng giờ……

“Vũ Lâu?” Hắn có chút không phản ứng kịp, ánh mắt chân thật nhìn nàng: “Nàng làm gì vậy?”

“Ta nói thứ ngươi tìm căn bản là không đúng.” Nàng ném khay đi, hất hết đống tơ hắn mang đến xuống đất, còn hung hăng dẫm thêm mấy cái: “Ngươi không lừa được ta đâu, ta sẽ không theo ngươi về.”

Băng tơ bị dẫm vỡ hết, cũng là dẫm vỡ tan hy vọng của hắn, hắn nuốt nước miếng, cảm thấy có vị mặn mặn, nhưng vẫn tươi cười nói: “À, không đúng à, vậy ta sẽ tìm tiếp, nàng chờ ta……” Dường như hắn đã hiểu được ý của nàng, nhưng không muốn thừa nhận, cũng không muốn cho nàng có cơ hội nói rõ ràng, cứ liên tục nói át đi: “Nàng chờ ta một thời gian, ta sẽ tiếp tục tìm……”

“Không cần!” Nàng cười lạnh: “Trên đời này không có thứ đó, dù ngươi có đi đến chân trời góc biển cũng không tìm được đâu!”

Vương Lân lớn tiếng nói: “Vậy sao cô còn bắt Vương gia tìm nó!”

Chính vì không có, cho nên ngay từ đầu chỉ là lý do ngụy biện, ý của nàng đã quá rõ ràng, hắn thực sự không thể tìm được, nàng cũng sẽ không hồi cung cùng hắn.

Vấn đề là, hắn không hiểu, còn muốn ôn lại chuyện cũ, muốn nối lại tình cảm với nàng, gương vỡ lại lành.

Mắt Lam Tranh cay xè, cúi đầu nén nước mắt xuống, hai mắt hắn đỏ ửng, nhìn nàng nói: “Vũ Lâu, chỉ mới vài ngày không gặp, sao nàng lại thay đổi nhiều như vậy……” Lúc chia tay, nàng dịu dàng như nước, hơn nữa, khi cùng hắn còn nồng tình mật ý như vậy……

Vũ Lâu nhếch miệng, khinh thường nói: “Không phải là mấy ngày nay ta thay đổi, mà là đã thay đổi từ lâu rồi, chẳng qua, mấy hôm trước, ta giả vờ dịu dàng với ngươi mà thôi.”

Lam Tranh gượng cười: “Mấy ngày trước nàng cũng đâu có dịu dàng, còn động thủ đánh ta cơ mà.” Thấy ánh mắt Vũ Lâu lạnh như băng, nụ cười của hắn cũng đông cứng lại, hắn nghẹn ngào gọi nàng: “……Vũ Lâu…… Nàng đừng nhìn ta như vậy, đước không?”

“Ngươi vốn không hiểu chuyện xưa kia.” Nàng nói: “Thẩm Hưu Văn có được lễ vật của tiên nữ đó, coi như báu vật, nhưng dù như thế, nàng kia cũng không hề xuất hiện lại nữa. Còn điện hạ ngài thì sao, cũng từng có nữ tử tặng tình ý cho ngài, nhưng ngài đối đãi lại thế nào? Ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, chỉ có liên tục liên tục làm thương tổn người ta. Nếu thực sự trên đời này có băng tơ, thì người như ngươi cũng không thể sờ đến được.”

“Ta biết ta rất có lỗi với nàng, nhưng giờ ta đang muốn bù đắp lại mà.” Hắn chưa bao giờ thấy nàng tuyệt tình như vậy, tiến lên từng bước, túm lấy tay áo nàng làm nũng như đã từng trước kia: “Vũ Lâu…… Cùng ta về đi…… Để ta bù đắp cho nàng những gì ta đã nợ nàng……”

Mấy ngày trước, nàng nồng tình mật ý với hắn, mục đích chính là để dụ hắn mắc câu, khiến hắn cảm thấy có cơ hội làm hòa với nàng, tốn hết tâm sức để đi tìm thứ gọi là băng tơ, mà không hề biết, ngay từ đầu nàng không hề có ý muốn làm hòa với hắn.

“Không cần!” Vũ Lâu gỡ tay hắn ra: “Ta đã chịu ngươi làm nũng đủ rồi! Đúng vậy, thiên hạ này có rất nhiều người vây quanh ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, không có ta trong đó. Sau ngày hôm nay, ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa.”

Lam Tranh vẫn muốn níu kéo, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái như bình thường, quấn quít lấy nàng: “Vũ Lâu, Vũ Lâu, nàng nổi giận với ta cũng được, ta cho nàng mắng mà……”

Nàng lạnh lùng giật tay áo lại: “Ta chán ghét ngươi tới cùng cực! Chán ghét tất cả những hành vi ngây thơ của ngươi. Ta nhịn đã lâu rồi, ngày hôm nay, ta nhất định phải nói cho rõ ràng! Ngươi quấn quít lấy ta làm nũng, ta cảm thấy khó chịu giống như bị rắn độc quấn lấy vậy!”

“Thật sao……” hắn cười, khẽ thở ra một làn hơi trắng: “Thì ra cảm giác của nàng là như vậy…… Nàng biết rõ ta yêu nàng đến thế nào, nàng còn nói như vậy……”

Vũ Lâu vỗ lên dấu vết trên ngực: “Tình yêu của ngài, đối với ta là một sự trói buộc. Ta tùy ngài xử trí, những vĩnh viễn sẽ không quay về bên cạnh ngài nữa!” Dứt lời, nàng kiên quyết rời đi.

Lam Tranh cười ha ha lên vài tiếng quái dị, rồi cúi người nhặt những đoạn băng tơ bị nàng dẫm nát kia: “Băng lụa này, người tặng có tình…… nhưng lại gặp người vô tình……”

Vũ Dương hầu lo lắng nhìn hắn: “Điện hạ, ngài có sao không?”

“Nàng nói nàng đã từng thích ta……” Hắn cười, nhưng nước mắt lưng tròng: “Nàng còn nói, vì những chuyện ta làm sau đó, nên nàng đã không còn thích ta nữa……” hắn dừng lại một chút: “Hiện giờ, ta cũng thế.”

*****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui