Lam Tranh lấy cớ thân thể có bệnh, thường xuyên không lên triều, nhưng đối với chuyện chính sự thì hắn nắm rất chắc, không lơi lỏng chút nào, lúc nào cũng ra vẻ cúc cung tận tụy, dù chết cũng phải lo việc chính sự.
Tuy việc sắc phong Huệ vương lên ngôi Thái tử, bề ngoài thì có vẻ như Hoàng hậu cùng với thế lực ngoại thích Vương thị giành thắng lợi, nhưng tất cả mọi người đều tự hiểu rõ, thân thể Huệ vương có bệnh, rất có khả năng sẽ chết trẻ giống ca ca hắn. Ngôi vị Thái tử sớm muộn gì cũng lại để trống.
Đối với thái độ này, Lam Tranh chỉ cười lạnh: Hừ, cứ chờ đi, chờ các người chết hết rồi, bản Thái tử vẫn còn sống tốt.
Nắng cuối thu rất gắt, Vũ Lâu chỉ vừa ra ngoài vài bước đã mệt muốn chết, cả người ướt đẫm mồ hôi. Vào trong đại điện, nàng ôm lấy khối băng ngồi một lúc mới mát mẻ hơn chút, Lam Tranh bước vào, nhìn bàn nói: “Hôm nay có tấu chương gì đưa tới không?”
“Ngươi tự xem đi, ở trên bàn hết đấy, từ trái sang phải, sắp xếp theo trình tự thời gian rồi.”
Lam Tranh cười nói: “Có nàng ở bên cạnh giúp ta, ta đỡ được bao nhiêu việc.”
Vũ Lâu nhìn trong điện còn những người khác, nên hạ thấp giọng nói nhỏ: “Kỳ quái thật đấy, trước kia Hoàng thượng còn chẳng muốn gặp ngươi, sao vừa lập ngươi làm Thái tử đã đẩy cho ngươi nhiều việc thế này.”
“Đại khái là muốn làm ta mệt chết đi.” Lam Tranh cười.
Hắn đi đến bên bàn viết, lật xem tấu chương, Vũ Lâu đứng bên cạnh mài mực. Đột nhiên, Lam Tranh nhìn chằm chằm một quyển tấu chương, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Vũ Lâu nhìn thấy hắn khác thường, nhưng nữ tử không thể tham dự vào chuyện triều chính, nàng cũng không tiện hỏi, chỉ thầm nghĩ nên làm tốt bổn phận của mình thôi.
“Ôi, cái đám thổ phỉ kia, lúc nào thì mới chịu quay về làm Vua núi thế không biết.” Lam Tranh cảm thán, ném tấu chương sang một bên, nói: “Thằng nhãi Vương Kỳ này, lần trước bắt nạt nàng, ta đã bỏ qua không xử lý, giờ còn không biết hối cải, lại phạm án nữa.”
Vũ Lâu cực kỳ oán hận tên ác bá kia, nói: “Hắn lại cưỡng đoạt tiểu thư nhà ai?”
Lam Tranh đưa tay lên ôm trán: “Ôi, ta nói ra còn thấy xấu hổ……” Một lúc lâu sau hắn mới nói tiếp được: “Mấy hôm trước, Vương Kỳ cướp kiệu hoa tiểu thiếp của Phò mã, sau khi đem về phủ, mới phát hiện cô gái kia mang thai, bị hắn dọa sợ quá, nên sảy thai, mất đứa nhỏ rồi. Đến đêm, Phò mã dẫn người tìm tới tận cửa, lại bị hắn đánh cho. Giờ Hoàng thượng muốn ta xử lý việc này.”
Vũ Lâu hừ giọng: “Vương Kỳ cũng to gan thật, dưới chân thiên tử mà còn dám kiêu ngạo như vậy! Lần này chỉ e hắn thân bại danh liệt thôi!”
Lam Tranh đau đầu, hít sâu một hơi: “Trong ≪Hoàng Minh Tổ Huấn≫ đã quy định, nếu công chúa thành thân, trong năm năm vẫn không thể sinh con, thì Phò mã mới có thể nạp thiếp.”
Vũ Lâu nói: “Vậy Phò mã thành thân với công chúa được bao lâu rồi?” Thấy Lam Tranh không trả lời, Vũ Lâu cũng cảm thấy không ổn: “…… Liệu có phải là công chúa Hâm Nghi không?”
Công chúa Hâm Nghi vừa mới đại hôn hồi tháng mười năm ngoái, tính đến bây giờ còn chưa đủ một năm.
“Vậy đứa bé kia đâu?”
Lam Tranh nói: “Nghe nói, lúc sảy thai ở phủ Vương Kỳ, bà mụ nhìn thai nhi đã thành hình, nói là khoảng bốn tháng.”
Vũ Lâu kinh hãi hô lên: “Tên Vương Kỳ kia đúng là cầm thú‼!”
“Nhưng Vương Kỳ thật sự cũng không chạm vào cô ta, là tự cô ta sợ hãi nên sảy thai thôi.”
“Nhưng cũng là vì hắn.”
Lam Tranh lắc đầu: “Thế mới nói là, ai cũng có vấn đề. Phò mã không nên cưới người khác, mà Vương Kỳ cũng không nên cướp cô dâu. Phò mã không nên tư thông cùng người khác trong thời gian tân hôn với Công chúa, tính ra, trong việc này chẳng có ai đúng cả. Hoàng thượng ném củ khoai nóng bỏng tay này vào người ta, rõ ràng là muốn gây sức ép với ta.”
“Ngươi định làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Lam Tranh đứng dậy: “Trước hết cứ bắt Vương Kỳ giao người đàn bà kia ra đây đã. Sau đó đánh hắn một trận đuổi về Vân Nam, còn về phía Phò mã, đày hắn ra biên quan, tách khỏi Công chúa một thời gian rồi tính sau.”
“Ta thấy ngươi cũng có chủ ý rồi, sao còn kêu khó?”
Lam Tranh nhéo mũi nàng, cười: “Ngốc nghếch, nghĩ là một chuyện, làm là chuyện khác, nàng xem này, một đống tấu chương buộc tội Vương Kỳ, một chồng khác là buộc tội Phò mã, còn lại đều là cầu xin cho cả hai bên.”
“Vậy ngươi định làm thế nào?”
Lam Tranh ghé vào người Vũ Lâu, ho khan hai tiếng: “Ta là người sắp chết rồi, làm sao quản được nhiều việc như vậy.”
“Nặng quá, đừng có đè lên người ta.”
Lam Tranh cười: “Đè…… Chà, chữ này hay này. Đêm nay ta sẽ đè nàng.”
Hai người ầm ĩ một hồi, Lam Tranh mới cho người truyền dụ lệnh của Đông cung, yêu cầu Vương Kỳ lập tức thả nữ tử kia ra, nếu không sẽ không dễ dãi với hắn nữa.
“Nàng chờ mà xem, lát nữa thế nào Vũ Dương hầu cũng vào để cầu xin ta.” Lam Tranh than thở: “Hắn cũng thật quá tốt với tên ca ca phá gia chi tử kia.”
Lam Tranh tính không sai, chỉ sau khi dụ lệnh truyền xuống được vài canh giờ, thái giám đã báo lại, có Vũ Dương hầu cầu kiến. Vũ Lâu cũng tự giác lui ra ngoài để Vũ Dương hầu nói chuyện với Lam Tranh.
Chuyện nàng phải làm hàng ngày là bất cứ lúc nào, thời tiết nào, hoàn cảnh nào cũng phải hầu hạ bên cạnh Lam Tranh. Ban ngày thì sửa sang, sắp xếp công văn cho hắn, buổi tối thì phụ trách làm ấm giường.
Vừa nghĩ tới quan hệ của nàng với Lam Tranh, nàng lại thấy đau khổ.
Nàng biết hắn yêu nàng, nhưng kiểu yêu như vậy khiến nàng không thở nổi.
Khó có lúc không cần ở cạnh Lam Tranh, nàng muốn hưởng thụ không gian yên tĩnh một mình thật thoải mái.
“Vũ Lâu tỷ tỷ.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Triệt đang cười cười nhìn nàng. Vũ Lâu mừng rỡ: “Vân Triệt, sao đệ lại ở đây?”
“Ta muốn cùng Vũ Dương hầu thay phiên nhau cầu xin cho Vương Tướng quân, nhưng Vũ Dương hầu nói, Thái tử sẽ không muốn gặp ta.” Vân Triệt cười khẽ: “Vũ Lâu tỷ tỷ, tỷ đừng có vừa gặp ta đã nhìn chằm chằm vào mặt ta thế được không…?”
Vũ Lâu nhận ra mình hơi quá phận, vội cúi đầu: “Xin thế tử đừng trách tội.”
“Ta không trách tỷ.” Vân Triệt mỉm cười: “Đúng rồi, lần trước ở chỗ mộ của người kia, ta nhặt được một cái nhẫn, tỷ xem, có phải của ca ca tỷ không? Ta sợ bỏ quên ở đâu nên lúc nào cũng mang theo mình.” Hắn lấy ra chiếc nhẫn nhặt được hôm trước, đưa cho Vũ Lâu: “Cái này, được chế tác khá tinh xảo, hình như là đồ của hoàng thất.”
Vũ Lâu nghi ngờ nhận chiếc nhẫn hồng ngọc kia: “Đây không phải là đồ của ca ca ta……”
“Lạ thật, ta nhặt được ở đúng ngôi mộ kia mà, vậy thì là của ai nhỉ? Liệu có phải là do người dời huyệt đánh rơi không?”
Vũ Lâu cầm chiếc nhẫn, nhíu mày suy nghĩ… nàng chưa từng nhìn thấy Tô Tiêu đeo vật này……
“Tần Vũ Lâu!”
Vũ Lâu không quay đầu lại cũng biết là ai.
“Thái tử điện hạ.” Vân Triệt hành lễ với Lam Tranh rồi thở dài.
Đang lúc Lam Tranh nói chuyện cùng Vũ Dương hầu, Vũ Dương hầu lại nói một câu khiến Lam Tranh hoảng hốt: “Ca ca ta thật sự không làm nhục cô gái kia, không tin thì ngài hỏi Thế tử đi. Thế tử đang đứng ngay ngoài điện.”
Vân Triệt ở ngoài điện, như vậy rất có thể hắn sẽ chạm mặt Vũ Lâu.
Quả nhiên, vừa đuổi theo ra ngoài, đã thấy Vân Triệt đưa cho Vũ Lâu một chiếc nhẫn.
Đây là… tặng nhau tín vật sao? Hay là thế nào?
Nhưng vừa nghĩ nếu hắn mà nổi cơn ghen, nhất định sẽ khiến Vũ Lâu không vui, liền tức tối nuốt hũ dấm chua kia xuống, cố gắng bình thản nói: “Thế tử đưa cho nàng cái gì vậy?”
Không chờ hai người nói gì, hắn đã đưa tay ra đoạt lấy chiếc nhẫn, vừa liếc một cái đã trố cả mắt.
_________________